Về ra mắt nói dối nhà làm ruộng tôi bị khinh ra mặt, cho đến khi gặp lại em đã phải sáng mắt ân hận

Cũng nhờ lần ra mắt này, tôi mới hiểu được rằng để tiến tới hôn nhân thì yêu thôi không đủ mà còn cần phải ‘môn đăng hộ đối’ nữa.

Yêu nhau gần 1 năm, bạn gái ngỏ ý mời tôi về ra mắt gia đình. Tôi vui vẻ đồng ý vì lúc yêu cũng tính đến chuyện hôn nhân chứ không hề bỡn cợt. Hỡn nữa, tôi cũng sắp ra trường. Nếu lập gia đình và đi làm, tôi cũng có thể lo cho vợ con.

Ngày về ra mắt, tôi ăn mặc bình thường, cũng không chải chuốt. Biết ý nên ngày về nhà em chơi, tôi cũng mua hoa quả để “ghi điểm”. Khi gặp bố mẹ em, tôi vui vẻ chào hỏi, đưa quà. Nhưng vẻ mặt của hai bác ấy có vẻ không thích lắm vì trông tôi hơi quê mùa và già dặn hơn tuổi.

Bố mẹ người yêu khinh ra mặt khi biết xuất thân thấp kém của tôi (Ảnh minh họa).

Cũng như bao người khác, lúc ngồi nói chuyện, tôi bị hỏi khá kỹ về gia đình. Khi biết dưới tôi còn ba em nhỏ, tôi thấy mẹ em khẽ nhíu mày. Đến lúc bác gái hỏi về nghề nghiệp của bố mẹ, tôi nói dối rằng họ chỉ làm ruộng (thực ra bố mẹ tôi làm kinh doanh và sau này khi ra trường hướng cho tôi kế nghiệp gia đình).

Tôi chỉ muốn biết cảm nhận của gia đình em về người lao động chân tay như thế nào. Bố mẹ tôi dạy nếu một nguời con gái tốt thì phải yêu thương và trân trọng tất cả mọi người. Biết nói dối là sai nhưng tôi vẫn muốn thử (tôi biết hai bác là công chức nhà nước).

Không ngoài dự đoán của tôi, bố mẹ em cười nhạt và nói: “Thế à cháu. Nhà bác đều là công chức nhà nước cả đấy”, rồi khoe một loạt anh em họ hàng ông to bà lớn.

Đến lúc ăn cơm, chẳng ai nói câu nào. Sau đó, tôi cũng xin phép về luôn. Không hiểu bố mẹ nói gì mà sau đó em ngày càng lạnh nhạt với tôi. Lúc tôi đề cập việc chia tay thì em dễ dàng đồng ý. Khi hỏi thì em nói: “Bố mẹ chê ảnh nhà quê, học hành trình độ cao đẳng nên không có tương lai, ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật. Nói chung trong mắt bố mẹ, anh là một người không xứng với em”. Thất vọng, nhưng tôi nghĩ rằng mình không nên tiếc vì có lẽ đây không phải là người có thể đồng hành cùng mình đi đến cuối cuộc đời.

Bẵng đi một thời gian khoảng 2 tháng, tôi gặp lại người yêu cũ. Lúc ấy, lái xe riêng chở tôi đi có việc còn người yêu cũ đang đi bộ trên hè phố. Thấy vậy, tôi bảo lái xe dừng lại và ngỏ ý muốn cho người yêu cũ đi nhờ.

Thấy tôi đi xe sang, người yêu cũ vô cùng kinh ngạc (Ảnh minh họa)

Lúc ấy, người yêu cũ nhìn tôi chằm chằm và tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Em ấy thắc mắc tại sao bố mẹ làm ruộng mà tôi lại đi ô tô. Tôi chỉ cười rồi nói xin lỗi vì đã nói dối em. Trên đường đi em hỏi rất nhiều câu: “Tại sao trước đây tôi đi xe buýt?”, “Bố mẹ làm gì?”, “Sao có điều kiện mà lại ở ký túc xá?”… Tôi nói được bố mẹ dạy tránh khoe khoang. Vì chỉ khi mình nghèo mới có thể cảm nhận rõ nhất đâu là chân tình.

Lúc xuống xe, tôi thấy rõ sự tiếc nuối trên gương mặt em. Tuy nhiên, cũng chẳng có ý định quay lại với em vì nghĩ với những gia đình “trọng đồng tiền” như nhà em thì có đến với nhau cũng chẳng thể sống thoải mái. Thật nực cười là ngay tối hôm đó, em nhắn tin muốn quay lại. Nhưng với tôi giờ đã quá muộn và sẽ chẳng thể mở lòng để đón nhận người yêu cũ một lần nữa.

Nguồn:GDVN