Phía sau mỗi người đàn bà luôn là những nỗi buồn có mấy ai hiểu…
“Bên trong mỗi ngôi nhà có một người đàn bà đang khóc” Tôi đã luôn rất ấn tượng với câu nói này. Nó khiến người nghe giật mình. Vì không ít những người đàn bà vẫn âm thầm khóc trong chính gia đình của mình, chẳng ai hay, không ai biết.
Cuộc đời đàn bà luôn lắm những nỗi buồn. Không hẳn là vì tạo hóa bất công với họ, mà là vì họ vốn yếu ớt nhưng lại sống quá nhiều tình cảm. Sống tình cảm không xấu, thậm chí đôi khi lại rất tốt. Nhưng mọi chuyện sẽ chỉ tốt đẹp nếu ta cho đi nhiều và nhận lại cũng nhiều.
Đau lòng chính là khi yêu thương đầy ắp mà nhận về chỉ là những vết xước đau lòng. Khi ấy, càng nhiều tình cảm thì tổn thương lại càng dâng cao. Đàn bà bất hạnh và khổ sở cũng chỉ vì như thế. Đàn bà lắm nỗi buồn cũng do đó mà ra. Đến mức tôi luôn thấy đằng sau mỗi người đàn bà luôn là những câu chuyện chẳng mấy ai hiểu hết. Phía sau họ còn là hàng dài những nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể hiểu được…
“Bên trong mỗi ngôi nhà có một người đàn bà đang khóc” Tôi đã luôn rất ấn tượng với câu nói này. Nó khiến người nghe giật mình. Vì không ít những người đàn bà vẫn âm thầm khóc trong chính gia đình của mình, chẳng ai hay, không ai biết. Lặng lẽ và đau lòng đến xót xa.
Nỗi đau của đàn bà nhiều khi lại im lìm và trầm lặng như thế. Người ta dễ dàng nhìn thấy nụ cười, cũng không khó để thấy đàn bà khóc, nhưng tổn thương họ giấu nào dễ dàng thấy được? Nhưng chính vì không thấy, không hiểu hết mà người đời vẫn gán cho họ những điều phũ phàng đến đau lòng.
Miệng đời tàn nhẫn, đàn ông vô tâm cũng vì không hiểu hết những gì phía sau một người đàn bà. Người phụ nữ bị gọi là “trắc nết hư thân”, bị chính người chồng đánh đuổi ngay trong đêm tân hôn, bị gia đình chồng trả dâu về nhà mẹ đẻ. Người ta không thấy đằng sau người đàn bà đầy vết thương ấy là những năm tháng tăm tối vì nỗi đau bị bỏ rơi, vết thương của dại khờ và tin tưởng tuyệt đối.
Người đàn bà mang danh “không chồng mà chữa”, họ hàng đều không chấp nhận đứa con vô danh. Chẳng ai thấy sự can đảm và mạnh mẽ của họ, cũng không thấy nổi những khổ cực và buồn tủi của họ khi một mình nuôi con thế nào. Đàn bà càng bình thản lại càng khiến người đời không thương tiếc dày vò như thế.
Tôi lại thương kiếp đàn bà vô cùng. Có trải qua điều gì, có thế nào đi chăng nữa, đàn bà vẫn đáng được trân trọng và yêu thương. Đàn bà từng thương tổn lại càng xứng đáng được nhận hạnh phúc hơn bao giờ hết. Sinh ra là phụ nữ vốn đã thiệt thòi, lắm gian truân, sao không một lần thấu hiểu và sẻ chia cho họ nhiều hơn.
Mỗi người đàn bà trên thế gian này đều có những câu chuyện mà không phải ai cũng có thể biết. Họ đã sống thế nào? Yêu thương ra sao? Hy sinh những gì? Chẳng ai thấu hiểu hết được, thì lấy cớ gì để lên án hay trách móc họ điều gì? Những vết thương mãi không lành ấy, ta liệu có thể trải qua được như họ?
Vì vậy, đã là đàn bà đừng chỉ nhìn hiện tại mà đánh giá cả cuộc đời của họ. Cũng chỉ đừng chê bai hay trách móc những nỗi buồn hay tổn thương của họ. Mọi điều đau lòng trên thế gian này đều đáng được thấu hiểu. Nếu không đủ sức cảm thông thì cũng không đáng để lên án bất cứ điều gì. Đã là tổn thương, là mất mát thì chẳng phải họ đã quá khổ sở rồi hay sao? Người thương người chẳng phải là nên? Với đàn bà đã qua mấy bận xót xa lại càng đáng được thấu hiểu hơn hết.
Đâu đó quanh bạn, liệu có một người đàn bà đang khóc? Nếu có thể thấy, hãy để học khóc đủ đầy rồi lại dìu họ mà bước tiếp. Đừng hỏi họ đã trải qua những gì, nỗi đau thế nào? Cứ để đó là những câu chuyện đằng sau lưng họ, để họ cất giữ một góc cho mình. Đưa họ đôi tay để nắm, cho họ mượn một bờ vai phút chốc cũng đã tốt rồi. Và hãy kiên nhẫn với họ thêm đôi chút. Đàn bà từng tổn thương đáng được yêu thương và trân trọng hơn bao giờ hết…
Nguồn:PNSK