Người đàn bà đáng thương bị chồng bỏ rơi quyết định ở lại chăm sóc bố chồng và cái kết sau 10 năm…
“Câu chuyện về người đàn bà đáng thương khi bị chồng ‘ruồng bỏ’, chị đau đớn vô cùng, lòng quyết tâm sẽ đi khỏi căn nhà đó. Nhưng ngày chị xách ba lô chuẩn bị đi thì bố chồng lại đổ bệnh, lòng thương người không cho phép chị cất bước ra đi…”
Chán cảnh nhà phải chạy ăn từng bữa nên sau 2 năm cưới nhau thì anh Đại chồng chị Dậu quyết định bỏ lại người vợ trẻ và bố chồng tâm thần để đi theo người phụ nữ giàu sang ở làng bên. Kể từ đó không bao giờ anh quay trở lại làng nữa, người ta bảo anh đã có cuộc sống sung sướng ở một nơi xa xôi với vợ con, nhưng anh đâu có biết sau khi anh đi thì bố anh và vợ ở nhà đã khổ cực như thế nào.
Chồng bỏ đi, chị Dậu cũng chẳng có gì níu kéo ở nhà chồng nữa, nhưng như người ta thì có thể về nhà bố mẹ đẻ để sống còn chị lại chẳng biết đi đâu. Chị là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, được các sư thầy trong chùa nuôi. 15 tuổi chị ra ngoài làm thuê cho người ta, làm cho nhà ai thì ở lại luôn đó, 7 năm sau thì chị gặp anh Đại, cảm mến nhau rồi chị theo anh về sống cùng.
Nhưng rồi chị vẫn quyết định đi vì hàng xóm láng giềng cũng khuyên: “Cô đi đi mà tìm hạnh phúc mới, xem ai yêu thương mình thì tính chuyện đi bước nữa. Chú Đại bỏ đi rồi chú ấy sẽ không về nữa đâu. Còn bố chồng cô thì tâm thần như thế cô sống ở đây chỉ có hầu hạ ông ấy thôi, chẳng tội gì”.
Đúng hôm chị Dậu dọn quần áo định đi thì bố chồng chị lại phát bệnh nặng, suốt ngày gào thét gọi tên con trai, nhìn cảnh ấy chị lại không nỡ bước đi.
Cả ngày gào khóc đêm ấy bố chồng lên cơn co giật rồi sốt li bì mấy ngày liền. Chẳng còn ai nữa chị Dậu đành thuốc thang cơm cháo cho ông. May mắn 4 ngày sau thì ông dứt sốt nhưng nhìn thân hình gầy gò, ốm yếu của ông chị lại không nỡ bỏ đi. Giờ ông chỉ có chị là chỗ dựa duy nhất, không có chị ai chăm ông, rồi ông sẽ ra sao??
Kể từ giây phút đó, chị quyết định ở lại chăm sóc bố chồng vì tình thương với ông, một phần cũng là hi vọng có ngày anh Đại sẽ quay về để vợ chồng hàn gắn. Với lại dù sao ở đây chị còn có mái nhà che mưa che nắng, có ruộng đồng nhà chồng để làm ăn chứ đi rồi chị sẽ thành người vô gia cư.
Vậy là 10 năm ấy chị trở thành người con dâu hiếu nghĩa được cả làng ca ngợi khi một mình chăm lo cho người bố chồng bệnh tật. Cứ lúc nào người ta thấy chị lang thang ngoài đường gọi: “Bố ơi!!” là họ biết bố chồng chị lại bỏ đi đâu đó không về nhà. Có những hôm mưa người ta vẫn nghe tiếng chị gọi ngoài đường. Nhưng ít ai biết rằng nhiều đêm chị còn phải soi đèn pin đi tìm ông vì nửa đêm tỉnh dậy không thấy ông đâu cả.
Nhiều người thương chị, khen chị nhưng cũng không ít người bảo chị là ngu vì chồng đã bỏ đi rồi thì việc gì phải ở lại rồi khổ 1 đời. Không con cái sau về già lấy gì mà dựa dẫm. Nhưng chị chỉ cười:
– Số cháu nó khổ vậy rồi, cháu không cha mẹ nên coi bố chồng như bố để mình vậy. Ông ốm đau thế bỏ đi không đành. Anh Đại không về thì sau này cháu lại về chùa nương nhờ cửa phật.
Nghe chị Dậu nói thế mà không ai cầm được nước mắt. Ai cũng hi vọng 1 ngày anh Đại quay về không vì vợ thì cũng phải vì người cha bệnh tật ấy. Nhưng rồi 10 liền chưa 1 lần anh quay lại, bố chồng chị Dậu dạo ấy bệnh nặng lắm. Người ta bảo khó qua khỏi vì ông cứ sốt mê man, dứt sốt được 1 ngày ông lại sốt tiếp. Miệng thì luôn gọi tên người vợ đã chết.
Hôm ấy là ngày tỉnh táo nhất của bố chồng chị Dậu, ông bảo với chị là muốn làm giỗ sớm cho vợ vì ông sợ mình không đợi được tới ngày đấy. Nghe lời ông chị Dậu đi mua rượu, hoa quả, 1 con gà sống và nấu 1 nồi xôi để giỗ mẹ chồng. Tối ấy chị Dậu không hiểu sao bố chồng cứ ép chị uống rượu, ông khóc và bảo có khi đây là bữa rượu cuối cùng của ông ở thế giới này.
Uống khá nhiều nên chị Dậu say ngủ một mạch tới sáng chẳng biết gì cả. Giật mình tỉnh dậy chạy vội ra nhà ngoài thì thấy bố chồng chân tay đã lạnh, chỉ còn phần trên là nóng. Nửa tiếng sau thì ông trút hơi thở cuối cùng. Một mình chị Dậu làm ma cho ông, chồng chị đứa con trai duy nhất của ông mãi mãi là đứa con bất hiếu.
Sau khi bố chồng chết được 1 tháng, trong lúc dọn lại đồ đạc của bố chồng thì bất ngờ chị Dậu phát hiện ra trong cái ba lô cũ của ông có tờ di chúc. Hóa ra ông đã nhờ người viết nó từ lúc còn sống, ông bảo để lại cho chị căn nhà và toàn bộ đất đai. Đặc biệt là không biết ông có số vốn 120 triệu từ khi nào ở ngân hàng ông để lại cho con dâu khiến chị choáng váng, không ngờ người bố chồng tâm thần lại thương chị như vậy.
Chuyện được bố chồng để lại 120 triệu cho còn chưa khiến chị Dậu hết bàng hoàng thì mấy ngày sau bất ngờ chị thấy mình nôn ọe dữ dội rồi cứ có cảm giác khác khác trong người. Chị chẳng hiểu sao mình thèm ăn sung kinh khủng, rồi chị chạy vội sang hỏi bác hàng xóm xem có phải liệu mình sắp chết hay không mà nôn ọe dữ dội vậy. Để rồi bác ấy bảo: “Con ngu này, mày nghén rồi còn gì nữa. Thế bố đứa bé là ai??”.
Chị chết lặng, chị có ngủ với ai đâu mà có con được. Tiếng chị Dậu chửa hoang loan ra cả làng, các bà vợ thi nhau tra khảo chồng xem ai là bố đứa bé nhưng chả ai nhận. 10 năm chăm bố chồng tâm thần bất ngờ con dâu có bầu sau khi bố chồng mất, nhiều người còn nghĩ tiếng ác cho chị. “Hay là cô ấy và bố chồng…”.
Nhưng chị chẳng giải thích nổi vì chị có biết tại sao mình chửa đâu?? Dân làng kì thị chị vì sợ 1 ngày chị sẽ cướp đi hạnh phúc của gia đình họ. Tai tiếng nhiều, chị chẳng thể ở nổi làng nữa mà phải bước chân ra đi. Nhưng rồi đúng cái ngày ấy thì bất ngờ người đàn ông khòng tay chưa vợ ở cuối làng đã đứng ra nhận trách nhiệm:
– Cô ấy có bầu với tôi, lúc còn sống khi tỉnh táo bố chồng cô ấy đã từng cầu mong tôi sau này hãy chăm sóc cho cô ấy. Nhưng rồi ông ấy bệnh nặng khi chưa kịp tác thành cho tôi và cô ấy. Đêm đó ông ấy cố tình cho con dâu uống say rồi bảo tôi đợi sẵn, sau đó thì tôi đã vào buồng cô ấy… Mọi người đừng nghĩ oan cho cô Dậu, tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Cái thai là con tôi.
Lúc ấy mọi người mới vỡ lẽ, ai cũng rơi nước mắt và chúc mừng cho chị Dậu và không ngờ người bố chồng tâm thần của chị lại là người đàn ông thương con dâu đến vậy. Chị Dậu vậy là đã có chỗ nương tựa rồi…
Nguồn: WTT