Ly hôn vì không sinh được con, vợ mang 200 triệu tiết kiệm cho bà lão ăn mày thì bà tặng lại món quà này…
“Sau khi ly hôn chị đã tính sẽ lên chùa quy y cửa phật. Tiền cũng chẳng để làm gì cả. Vậy là chị cầm hết 200 triệu cùng 1 chút thức ăn mang ra biếu bà cụ làm phúc để bà có tiền đưa con đi viện..>”
Cưới nhau 7 năm chị vẫn chưa thể có con. Bác sĩ nói cả 2 hoàn toàn bình thường, cố gắng ổn định tâm lý thôi, nhưng đã 7 năm trôi qua rồi chẳng hiểu sao ông trời vẫn chưa cho họ 1 mụn con. Thậm chí người ta nói ở đâu có thầy giỏi, thuốc tốt chị đều lặn lội tìm đến nhưng vẫn chẳng có kết quả gì cả.
Nhà chồng chị thì thúc ép hai người bỏ nhau lắm rồi, mẹ chồng ngày nào cũng ra rả cái câu: “Con tôi chẳng làm sao, chỉ có chị là không bình thường. Thế nên buông con tôi ra đi để nó lấy vợ mới sinh con đẻ cãi. Chị định ở đây hãm cái nhà này tới bao giờ, định để nhà tôi tuyệt tự hay sao??”.
Mấy năm đầu chồng chị còn bênh vợ, còn cố gắng cùng vợ đi tìm thầy tìm thuốc nhưng giờ thì chị thấy rõ sự chán chường và thất vọng trên khuôn mặt anh. Anh đã muốn buông tay rồi. Nhiều người cũng động viên, biết đâu bỏ nhau mỗi người tìm hạnh phúc mới lại sinh con đẻ cháu hàng đàn ấy. Nhiều trường hợp thế rồi vì thực ra là cả 2 vợ chồng có bệnh tật gì đâu.
Nhưng điều căn bản là chị yêu chồng rất nhiều, cả đời này chắc chị sẽ không thể yêu nổi người đàn ông nào khác ngoài anh cả. Song đúng là chị không thể nào kìm chân anh mãi được, chị phải giải thoát cho anh thôi. Hôm ấy chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh và cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý ly hôn.
Chị mỉm cười đưa tờ đơn cho anh kí, anh kí nhanh chóng rồi bước ra ngoài. Anh đi rồi chị mới dám bật khóc nức nở còn trước đó vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để chồng không thấy sự yếu đuối của mình. Vậy là hết rồi, hết thật rồi. Lá đơn chị viết 1 năm nay rồi cuối cùng cũng phải gửi nó đi thôi.
Sáng ấy chị thuê xe ôm chở đi nộp đơn, lúc về chị đã đi bộ. Chị đi như người mất hồn vậy, chị nghĩ về khoảng thời gian 7 năm qua sống bên anh và tương lai sẽ không có anh bên cạnh. Yêu nhau 6 năm mới cưới, cứ ngỡ hạnh phúc sẽ ngập tràn ai ngờ ông trời lại mang đến bất công cho chị như vậy??
Chị đi bộ 5 cây số liền mà chẳng hề biết mỏi chân, cuối cùng chị cũng về tới gần nhà. Nhưng khi còn cách nhà chừng 20m nữa thôi thì chị bất ngờ gặp 1 bà lão ăn mày:
– Cô ơi, cô làm phúc cô cho bà già này xin chút đồ ăn thừa để nuôi đứa con tật nguyền ở gầm cầu. Nó ốm đã mấy ngày nay rồi…
– Bà ơi, con bà bị làm sao thế??
– Nó tật nguyền từ khi sinh ra. Nhưng đời tôi khổ nên nó cứ phải theo mẹ đi lang thang khắp nơi xin ăn. Giờ nó 20 tuổi rồi vẫn bệnh tật…
Chị bảo bà cụ ngồi đợi chị 1 lát rồi chạy vào nhà. 7 năm trời sống với anh bao nhiêu tiền của làm ra chị lo chạy chữa để mong có con hết rồi. Chị cũng chẳng còn gì đáng giá bên người cả. Đợt vừa rồi tiết kiệm được 200 triệu, chị định làm 1 chuyến lên ông thầy vùng núi chữa trị tiếp, nhưng đơn đã đưa ra tòa thì chữa trị có ích gì nữa đây.
Sau khi ly hôn chị đã tính sẽ lên chùa quy y cửa phật. Tiền cũng chẳng để làm gì cả. Vậy là chị cầm hết 200 triệu cùng 1 chút thức ăn mang ra biếu bà cụ làm phúc để bà có tiền đưa con đi viện.
– Trời ơi, sao cô lại cho tôi số tiền lớn thế này. Tôi không dám nhận đâu, tôi chỉ nhận đồ ăn thôi cô cầm tiền về đi không có chồng về lại mắng cho đấy.
– Đây là tiền của cháu mà. Vợ chồng cháu sắp ly hôn rồi vì 7 năm cháu chưa sinh được con. Con bà giờ đang cần tiền chữa bệnh, bà cứ cầm rồi đưa cậu ấy đi viện đi ạ. Nếu bà cần cháu sẽ gọi xe giúp bà.
Bà lão ăn mày cảm động vô cùng và nhờ chị gọi hộ chiếc taxi tới đưa con mình đi viện. Trước khi chia tay nhau bà dúi vào tay chị 1 gói thuốc nhỏ: “Cô hãy pha với nước uống 2 phần, còn 1 phần để dưới tấm ga giường ngủ của hai vợ chồng trước khi ân ái lần cuối với nhau. Cô là người thứ 10 tôi cho thứ này, cũng chẳng còn để cho ai nữa đâu. Hi vọng trời phật sẽ ban phúc cho người tốt như cô”.
Cầm gói thuốc bà ăn mày cho chị để lên đầu giường. Cũng định chẳng uống đâu vì chị chạy chữa bao ông thầy có tiếng mà cũng ăn thua gì đâu, huống chi bà ấy chỉ là bà ăn mày chẳng ai biết. Nhưng chẳng hiểu sao tự dưng chị lại liều thử xem thế nào. Và chị làm theo lời bà dặn, hôm ấy chị cũng xin chồng ân ái với nhau lần cuối.
Và rồi đúng là cuộc đời có những sự kì diệu mà không ai có thể đoán trước được. Đúng ngày ra tòa, tức là hơn 1 tháng sau ngày chị nộp đơn và gặp bà lão ăn mày ấy thì sáng đó tự dưng chị thấy mình nôn ọe dữ dội. Chị chậm kinh mới 5 hôm và nghĩ mình bị loạn do thời gian này suy nghĩ nhiều.
Nhưng dấu hiệu nôn ọe khiến chị cứ nghi nghi. Chị vội vàng ra hiệu thuốc mua que thử thai về thử. Chị không tin vào mắt mình nghĩ là nhầm, nhưng 3 cái que liền 2 vạch vẫn hiện lên rõ ràng. Chồng gọi đưa chị ra tòa, chị chìa que thử thai trước mặt anh. Anh tròn mắt không kém gì chị, sau đó vợ chồng chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau sung sướng mà thôi.
“Đừng ra tòa nữa em nhé, chúng mình có con rồi mà”.
Theo Thể thao xã hội