Chịu tổn thương và biết buông tay đúng lúc mới là phụ nữ khôn ngoan…

Cuộc đời này, muốn hạnh phúc, chính là đừng cưỡng cầu. Người với người cũng như thế. Đến một lúc, khi duyên đã cạn, phận đã tan, tất thảy đều hóa tro tàn. Phụ nữ cũng vậy biết buông tay đúng lúc mới là đàn bà khôn ngoan…

Tôi có cuộc hẹn với cô bạn thân vào cuối tuần. Gặp lại cô bạn sau hơn mấy tháng dài, tôi chợt ngỡ ngàng. Vì chỉ trong thời gian ngắn như vậy, bạn tôi gầy đến mức không thể nhận ra. Rồi khi nghe cô ấy bảo “Mình mệt mỏi quá rồi, làm sao để có thể buông tay?”. Tôi thở dài, nhìn đôi mắt như sắp tràn nước của bạn. Hóa ra, lại là chuyện nắm buông ở đời…

Bạn tôi bảo rằng, cô ấy đau lòng vì đàn ông, cũng như nỗi lòng của số kiếp đàn bà. Người đàn ông kia ngoại tình, chất ngất những bội bạc dối lừa. Cô ấy cứ kể, như oán than trách móc đến xót xa. Cô ấy hỏi tôi, vậy phải làm sao? Tôi chỉ trả lời, vậy thì ly hôn đi! Nhưng tôi biết đó lại không phải là câu trả lời bạn tôi muốn nghe. Bạn tôi cúi đầu, không trả lời. Tôi lại nghĩ, có chăng, cô ấy chỉ muốn tôi nói, cố gắng thêm một chút không được sao? Đã đau lòng đến thế, cằn cỏi như vậy, thì nắm để làm gì? Nếu cứ cố, cứ tổn thương, thì đến bao giờ mới có thể buông tay?

Ảnh minh họa

Tôi luôn hiểu đàn bà như bạn tôi, hóa ra lại không ít. Đàn bà tổn thương, đàn bà bất hạnh, nhiều, nhiều không thể hết. Nhưng điều đau lòng chính là, ngay cả khi quá nhiều xót xa như thế, đàn bà vẫn luôn tìm ra lý do để tiếp tục. Rằng họ phải sống vì gia đình, con cái, vì trăm ngàn lý do luôn có thể tồn tại. Cứ thế mà dày vò chính mình, mà day dứt trong bất hạnh mãi miết. Tôi biết, biết hết, nhưng lại chưa khi nào tôi có thể đủ lý lẽ để tranh cãi với họ. Vì suy cho cùng, là vì còn thương, nên lòng còn vấn vương. Mà đã là tình cảm rồi thì, sao mà đong đếm đúng sai cho được.

Nhưng có thế nào, tôi vẫn mong đàn bà có thể hiểu. Nắm mãi một thứ chỉ khiến mình tổn thương, thì liệu đến bao giờ có thể hạnh phúc đây? Tay mỏi rồi, vết thương cũng sâu rồi, sao không thương mình thêm đôi chút. Đừng lấy bất kì lý do nào cho sự bất hạnh của mình cả. Vì con, vì gia đình, vì bất cứ điều gì…cũng hãy thôi nghĩ suy đi. Nếu bản thân không thể hạnh phúc thì làm sao còn có thể làm cho người khác hạnh phúc. Những người yêu thương bạn liệu có thể hạnh phúc khi thấy bạn đau lòng? Những đứa trẻ khi lớn lên chợt nhận ra mẹ chúng đã từng khổ đau như thế nào vì chúng, liệu con trẻ có hạnh phúc được không. Đừng, ngàn vạn lần đừng lấy bất kì lý do nào để bao biện cho việc nắm mãi không buông của mình cả.

Ảnh minh họa

Hãy nhớ, biết buông tay đúng lúc mới là đàn bà khôn ngoan. Thứ tha đã đầy, bao dung không thiếu thì đến một lúc hãy buông tay. Cuộc đời này, muốn hạnh phúc, chính là đừng cưỡng cầu. Người với người cũng như thế. Đến một lúc, khi duyên đã cạn, phận đã tan, tất thảy đều hóa tro tàn. Có nắm thế nào cũng sẽ là vô ích. Bởi vậy, đàn bà ơi, hãy tập buông tay khi lòng đã thôi không còn bình yên. Bội bạc à? Buông tay đi! Ngoại tình à? Buông tay đi! Khổ đau à? Buông tay đi. Đừng chần chừ, đừng lần lừa mãi. Đời này cũng chẳng dài, sao cứ mải miết trong khổ đau. Tay cứ nắm hoài bất hạnh, biết bao giờ mới chạm được tới hạnh phúc chứ?

Đến cuối cùng bạn sẽ hiểu, thật ra nắm hay buông cũng như một câu chuyện luôn có hồi kết. Kẻ đến người đi, hợp tan cũng là chuyện thường tình. Chẳng ai có thể ở bên ai cả đời chỉ vì một tờ giấy hôn thú. Hay mọi đứa trẻ lớn lên đều cần những hạnh phúc chân thật, dù là không còn nguyên vẹn. Chúng sẽ biết rằng cha mẹ chúng vì muốn hạnh phúc mà buông tay, và chúng cũng sẽ sống chỉ vì muốn hạnh phúc như thế dù có khó khăn thế nào. Và chính đàn bà, cũng hãy nhớ, nếu bất hạnh, hãy buông tay. Lòng có bình yên, tim có hạnh phúc thì mọi điều mới có thể ý nghĩa…

Nguồn:PNSK