Người ông bỏ nhà đi suốt 7 năm trời chỉ vì làm lạc mất cháu, sau này trở về nhà thì đã xảy ra chuyện khó tin
“Câu chuyện về người ông bỏ nhà đi suốt 7 năm vì để lạc mất cháu nội, ông đau khổ và không còn mặt mũi nào ở lại, sau tháng ngày xa cách, ông trở về và điều bất ngờ này khiến ông không kìm được nước mắt…”
Ngày con trai lấy vợ ông Mạnh mừng lắm, vì nhà neo người được mỗi 2 bố con giờ mà có thêm cô con dâu nữa thì đúng là hạnh phúc chẳng còn gì bằng. Nhớ lại ngày trước khi vợ ông còn sống bà vẫn hay dặn:
– Sau này mà có con dâu tôi sẽ xem nó như con ruột, tôi thèm con gái lắm tiếc nỗi bọn mình chẳng sinh được.
Ông mỉm cười nhìn vợ:
– Tôi và bà sẽ cùng nhau sống hòa thuận với các con nhé. Lúc đó bà nhớ không được cằn nhằn con dâu như cằn nhằn tôi bây giờ đấy nhé.
Vợ lườm yêu ông, nhưng khi chưa kịp nhìn thấy mặt con dâu bà đã qua đời vì bệnh ung thư để lại mình ông gà trống nuôi con. Hai bố con Hải nương tựa vào nhau, từ ngày Minh về làm dâu cô đã quán xuyến việc nhà chu đáo khiến bố chồng và chồng rất yên tâm. Ông Mạnh là người tâm lý nên nhiều lần ông bảo nếu 2 vợ chồng muốn ở riêng cứ nói ông sẽ đồng ý ngay.
Nhưng Hải bàn với vợ sống chung với bố cho vui và Minh đồng ý vì cô biết cả đời ông đã hi sinh quá nhiều vì chồng mình rồi, giờ là lúc cô nên thay anh báo hiếu. Cuộc sống của họ điễn ra rất hòa thuận, ngày ngày ông Mạnh không quản ngại vào bếp nấu mấy món tẩm bổ cho con dâu. Ông mong Minh sớm có bầu cho ông bế bồng nhưng khổ nỗi chờ mãi chẳng thấy bụng con dâu to lên.
Minh và Hải đi khám thì bác sĩ nói bình thường nhưng cưới nhau cả năm vẫn không thấy động tĩnh gì khiến cả nhà rất lo lắng. Mãi đến gần 2 năm sau Minh mới dính bầu, khỏi phải nói ông Mạnh và Hải vui mừng đến thế nào. Từ ngày con dâu có bầu, bố chồng xin về hưu sớm để chăm cho cô, rồi chuẩn bị đủ thứ để chào đón cháu nội.
Nhiều lúc Minh rất cảm động, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại gặp được ông bố chồng tuyệt vời như vậy. Cô cũng xem ông như bố của mình nên gia đình chưa 1 lần xảy ra cãi vã.
Rồi ngày cháu đích tôn ra đời ông chăm nó như cục vàng, có hôm về quê chơi định ở thêm mấy hôm để hàn huyên với các cụ nhưng nhớ cháu quá 10 giờ đêm ông lại lọ mọ nhờ người đèo về. Thằng bé cam ông và ngủ với ông từ bé vì thế nên Minh dù làm mẹ cũng rất nhàn.
Mọi chuyện diễn ra êm đềm như thế cho đến khi nó 5 tuổi, hôm đó 2 ông cháu rủ nhau đi công viên. Lúc đang đi nó đòi uống nước hoa quả nên ông dặn cháu ngồi ghế đá chờ ông đi mua cách đó 1 đoạn. Lúc quay lại chẳng thấy cháu đâu, ông đi tìm khắp nơi, gọi cho con trai và con dâu ông khóc ú ớ không nói nổi câu gì.
Cả nhà toán loạn đi tìm, Minh khóc ngất lên ngất xuống vì không tìm thấy con đâu. Cả nhà được mỗi một đứa cháu giờ ông lại để lạc, chẳng ai dám nói gì vì ông là người đau đớn nhất. Ông không ăn không uống được gì thậm chí còn nhập viện cấp cứu.
Con không tìm được vợ và bố thi nhau vào viện Hải cũng muốn phát điên. Cả nhà anh khi đó đôn đáo, chẳng ai tha thiết gì cả. Báo công an và chờ mãi chẳng thấy tin tức. Ông Mạnh tỉnh dậy cứ lao đến công viên rồi gọi tìm cháu cả đêm như kẻ mộng du.
Mấy hôm liền không tìm thấy cháu, ai cũng nghĩ vậy là thằng bé bị bắt cóc không hi vọng gì rồi. Thấy có lỗi, tuyệt vọng ông bỏ nhà đi lang thang điện thoại đồ đạc ông cũng chẳng mang theo. Ông viết thư để lại vì không muốn các con khó chịu khi thấy mặt mình nên ông đã ra đi.
1 lần nữa gia đình Hải lại gặp 1 cú sốc lớn, họ đi tìm 2 ông cháu khắp nơi. Ông Mạnh lên nhà 1 người bạn trên vùng cao rồi sống trên đó, được một thời gian ông lại chuyển chỗ ở, lang thang từ nơi này đến nơi khác côt để tìm cháu trai nhưng vô vọng. Rồi 1 lần đang uống nước ông đọc được chuyên mục tìm người nhà, thấy bức ảnh trong đó chính là mình ông khóc như mưa.
Ông tìm về xuôi về lại ngôi nhà xưa kia mình đã gắn bó. Hôm đó Hải và Minh đang ăn cơm thấy 1 ông cụ tóc bạc phơ đứng ngoài họ liền chạy ra, tất cả vỡ òa khi thấy bố đã về. Họ ôm lấy nhau khóc nức nở, ông Mạnh nghẹn ngào không nói nổi câu gì:
– Sao bây giờ bố mới về 7 năm qua con khổ sở tìm bố lắm bố có biết không?
– Bố… bố xin lỗi….
Bước vào nhà vừa đặt túi xuống thì ông ngớ người khi có 1 cậu bé cao lớn trên nhà chạy xuống:
– Ai… ai đây con?
Minh và Hải mỉm cười:
– Bố nghĩ đó là ai?
– Liệu bố có nhìn nhầm không sao nó giống thằng Cò vậy. Hay bố bị ảo giác hả con.
– Không đâu bố, là Cò đấy, con xuống chào ông nội đi con.
Thằng bé chạy xuống ôm chầm lấy ông:
– Nội ơi sao giờ nội mới về với con, con nhớ nội nhiều lắm.
– Thế này là sao, bố tưởng chúng ta mất thằng bé rồi cơ mà. Vậy mà mấy năm nay cứ vừa đi làm thuê, làm mướn, rong ruổi khắp nơi cốt để kiếm ra thằng bé.
Cả nhà nhìn nhau nghẹn ngào:
– Hồi đó nó đang ngồi chơi thì thấy cậu bạn cùng lớp đi với mẹ, nó đuổi theo nhưng ra đến đường lớn 2 người kia về mất. Nhìn xe cộ đông nó sợ hãi rồi khóc bỏ đi lang thang, cũng may sau đó người tìm được thằng bé rồi báo cho công an. Nhưng nhà mình lại xa chỗ đó nên họ không tìm ra bố mẹ, thằng bé lại không nhớ địa chỉ nên khi bố đi được mấy hôm bọn con mới có tin tức của nó.
Ông cụ gào lên khóc, vừa mừng vừa thấy có lỗi. Vậy là sau 7 năm gia đình họ cũng được đoàn tụ, những ai rơi vào hoàn cảnh này mới hiểu tình thân người thân nó quý giá đến nhường nào, có tiền bạc mà gia đình tan đàn xẻ nghé cũng vô nghĩa. Vậy nên xin hãy trân trọng gia đình và đặc biệt những nhà có con nhỏ nên cẩn thận vì thời nay trường hợp trẻ con bắt cóc hoặc bị lạc không phải ít. Cũng may gia đình anh Hải còn tìm được con và bố nếu không chẳng biết gia đình họ sẽ đi về đâu.
Nguồn:WTT