Nấc nghẹn tâm thư Tuệ Nhi gửi người mẹ bỏ con: “Nếu tình mẫu tử lớn hơn sự ích kỉ hèn mọn thì nuôi một đứa trẻ không quá khó đâu”

Mới đây, em có đọc qua thông tin về việc “bé trai 2 tuổi bị bỏ rơi trước cổng Từ Dũ”, nghe bé nói “Con nhớ mẹ lắm, con muốn về với mẹ” mà khiến em nghẹn lòng. Bởi lẽ việc bị bỏ rơi là điều vô cùng nhận tâm và tồi tệ đối với 1 đứa bé đang chập chững bước đi.

Mới đây, em có đọc qua thông tin về việc “bé trai 2 tuổi bị bỏ rơi trước cổng Từ Dũ”, nghe bé nói “Con nhớ mẹ lắm, con muốn về với mẹ” mà khiến em nghẹn lòng. Bởi lẽ việc bị bỏ rơi là điều vô cùng nhận tâm và tồi tệ đối với 1 đứa bé đang chập chững bước đi.

Tuy nhiên sau đó, người phụ nữ tên là P.T.N. (30 tuổi, quê Cà Mau) đã nhận lại bé Bin và cho biết, đứa bé là con nuôi bị thất lạc của chị. Bản thân chị cũng từng trải qua cuộc hôn nhân không hạnh phúc và phải chật vật mưu sinh. Chị đã bị lạc bé Huy trong một lần dẫn bé vào BV Từ Dũ thăm bệnh người quen.

Thông tin bé Bin bị bỏ rơi vừa khiến cư dân mạng xót xa.

Thú thật khi nghe tin bé Huy bị bỏ rơi ở bệnh viện. Em bất chợt nhớ đến một trường hợp khác xảy ra năm ngoái, một bà mẹ trẻ bỏ rơi con mình với bức thư tay: “Tôi sinh ra con nhưng mà không nuôi được con vì hoàn cảnh gia đình. Tôi phải bỏ con lại đây mong ai đó giúp đỡ nuôi con tôi thành người. Tôi thành thật cảm ơn. Con tôi sinh ngày 18/5/2016 vào 9 giờ 5 phút, con trai nặng 2,8kg. Ngàn lần xin lỗi con sau này lớn lên con hãy tha thứ cho mẹ, mong con gặp được gia đình tử tế nuôi dạy con thành người.”

Đọc mới dòng cầu khiến trên, bản thân em vừa xót xa vừa bức xúc. Tuy nhiên em cảm thấy tâm đắc với chia sẻ này của Tuệ Nhi. Từng dòng từng chữ của chị Tuệ Nhi khiến em phải tự hứa, dù nghèo khó đến mức nào, dù hôn nhân trắc trở ra sao, em cũng không bao giờ bỏ rơi con mình. Thế nên em muốn chia sẻ lại đây để các chị đồng cảm.Trích

Nguyên văn dòng chia sẻ của Tuệ Nhi:

Gửi em!

27 năm trước mẹ tôi cũng là một cô gái không chồng mà chửa.

Nhà tôi cũng nghèo, bà ngoại và mẹ phải chạy vạy từng bữa ăn. Trong nhà chẳng có gì đáng giá hơn cái chậu liên xô cũ với một đôi quang gánh lúc nào cũng trĩu nặng sự đời.

Ngày ấy ai cũng nghèo chẳng ai xin được ai, nỗi khổ của mẹ tôi nào có ai thấu hiểu hay được chia sẻ an ủi như các em bây giờ.

Túng thiếu gấp bội cay đắng gấp bội chỉ có điều không bị cạo đầu bôi vôi thả đá chìm, bè nổi như thời phong kiến cổ hủ kỳ thị.

Nhưng ơn trời mẹ tôi không vì khổ hay sợ tôi khổ mà bỏ tôi lại trên đồng không mông quạnh hay cửa miếu cửa chùa để nương nhờ bóng ai.

Mẹ bảo “đã ôm cái bụng được 9 th.á.n.g 10 ngày rồi, đã đẻ được ra rồi thì kiểu gì cũng nuôi được”

Vậy là mẹ nuôi tôi bằng nước gạo pha đường, bằng những đ.ĩa bột ngoáy muối, lớn hơn thì bằng củ khoai đi mót bằng con tôm con tép cất về…tôi cứ thế mà lớn tuy còi cọc nhưng đầy đủ yêu thương.

Cũng có một vài người giàu có ở đâu đó muốn xin tôi về nuôi, hứa hẹn sẽ cho tôi ăn học đầy đủ và một tương lai tươi sáng.

Nhưng mẹ từ chối hết thảy trước sau một lời “con gái tôi sẽ có tất cả những thứ mà người ta muốn nhưng cuộc đời không có mẹ liệu khi trưởng thành con gái tôi có muốn vậy hay không?”

Và như thế mẹ một lòng ôm tôi qua mọi giông bão khó khăn, bằng cuộc đời của một người đàn bà mang điều tiếng không chồng, bằng gương mặt vô sắc với trình độ lớp ba… bằng cả những điều người ta không tưởng…

Vậy tại sao em lại nỡ bỏ rơi con mình vì một thất bại mà cả nghìn người phụ nữ trên đời này vẫn vấp phải?

Em sợ con khổ hay bản thân em không thể chịu khổ?

Nếu tình mẫu tử lớn hơn sự ích kỉ hèn mọn này thì nuôi một đứa trẻ cũng không quá khó lắm đâu. Cứ ôm con mà ngồi bên vệ đường ắt sẽ có người cho hộp sữa.

Cứ mượn Fb mà kêu gọi giúp đỡ xin chỗ làm, chỗ ở ắt sẽ có cộng đồng tương trợ cho em.

Và kể cả là bán máu hay bán thân đi nữa điều ấy cũng không đáng trách bằng việc em buông bỏ ruột thịt của mình một cách vô tình đến vậy.

Tin tôi đi, một đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó nó sẽ có nghị lực vượt lên đổi đời.

Nhưng một đứa trẻ sinh ra trong oán hận thì vết thương ấy không tiền bạc giàu sang nào chữa lành được!

Đứa trẻ nào cũng cần vòng tay của mẹ hơi ấm của mẹ trước khi biết cần một manh áo.

Hãy nhận lại con mình đi em, tôi tin trong tình thương của xã hội em sẽ tìm thấy lối ra cho cuộc đời mình.

Miễn là em giữ trọn tình mẫu tử không buông tay bỏ cuộc!

Hẳn rằng, ngoài kia có hàng ngàn hàng triệu cô gái không may mắn khi vấp phải cuộc hôn nhân chết lặng, đau đớn với cuộc sống đói nghèo, hay cũng có khi sinh ra một đứa con không có cha, hoặc nuôi con không có chồng bên cạnh. Nhưng dù hoàn cảnh có ra sao, là phụ nữ, là mẹ, các chị không thể bỏ rơi con mình. Bởi lẽ, không có tội lỗi nào đáng xấu hổ hơn việc bỏ rơi một sinh linh vô tội, một đứa bé mang nặng đẻ đau.

“Đã ôm cái bụng được 9 th.á.n.g 10 ngày rồi, đã đẻ được ra rồi thì kiểu gì cũng nuôi được” (Tuệ Nhi)

Bản thân em không cho phép các chị viện cớ rằng không có đàn ông bên cạnh không thể nuôi con, càng không thể đổ lỗi cho cuộc hôn nhân tàn tạ, trốn trách trách nhiệm vì lối sống sai lầm của mình. Mọi lý do chỉ là ngụy biện cho sự hèn nhát vô cảm ấy thôi.

Theo WTT

"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."