Vợ sinh con được 7 tháng bỗng TỰ TỬ, chồng khóc cạn nước mắt ân hận sau khi đọc NHẬT KÝ của vợ
Đọc bài xong sợ quá các mẹ, hồi trước khi sinh mình cũng có một thời gian dài bị trầm cảm nhưng không đến nỗi như mẹ này, cũng toan tự tử mấy lần may sao dừng lại được.
Đọc bài xong sợ quá các mẹ, hồi trước khi sinh mình cũng có một thời gian dài bị trầm cảm nhưng không đến nỗi như mẹ này, cũng toan tự tử mấy lần may sao dừng lại được.
Khi có bầu mình bị động thai nên nghỉ ở nhà chờ tới ngày sinh. Các mẹ tưởng tượng được không, lúc đó mình không có đồng nào trong túi để mà ăn uống tẩm bổ và đi sinh, còn chồng mình thì bỏ bê vợ đi nhậu nhẹt suốt ngày, cứ như đứa con mình mang trong bụng không phải là con anh. Thời gian mang thai mình bắt đầu trầm cảm, nhưng chưa đến nỗi nặng như lúc sinh con vì ít ra mình còn được thoải mái, tự do đi ra ngoài.
Tới khi sinh con, tiền không có, chồng đã chẳng mang tiền về lại chẳng còn phụ giúp vợ chăm con cứ đi suốt ngày, có hôm đến tận 2, 3 giờ sáng mới về. Còn hôm nào về sớm lắm thì cũng 9, 10 giờ. Con sinh non khó ăn khó ngủ quấy khóc triền miên cũng khiến mình mất ăn mất ngủ, rồi thêm suốt ngày cứ phải ở nhà đầu bù tóc rối vì con mình đã phát điên.
Mình đã nhiều lần nói chuyện nghiêm túc với chồng, bảo rằng anh đã làm cha rồi thì nên nghiêm chỉnh lại chút, phụ vợ chăm con, làm việc nhà nhưng cứ như nước đổ đầu vịt đó các mẹ. Chồng mình vẫn đi sớm về khuya và coi vợ con như người ngoài vậy. Đỉnh điểm có lần con bệnh, mình gọi điện bảo chồng về đưa con đi bác sĩ, gọi từ lúc 5h chiều nhưng mãi 9h đêm chồng mới mò về nhà.
Lúc đó tức quá, mình đã toan xách dao tự tử rồi ấy chứ.
Rồi cũng mấy lần như vậy, nói chồng không được mình cũng định bụng mua thuốc ngủ về uống chết 2 mẹ con luôn để cho chồng ân hận suốt đời. Nhưng giống như có thần giao cách cảm hay sao á, mỗi lần mình định làm vậy là con lại khóc ré lên khiến mình sực tỉnh.
Rồi sau đó mình nghĩ, chồng hư có thể bỏ nhưng không được phép tự hành hạ mình, giết mình giết con đó là một tội lỗi trời không dung, đất không tha. Kể từ giây phút đó mình sống nhẹ nhàng hơn, không quan tâm đến chồng nữa và dần thoát ra khỏi trầm cảm
Hic, trầm cảm sau sinh đáng sợ ghê mà rất tiếc nhiều người, nhất là các ông chồng xem thường quá. Mong đây sẽ là hồi chuông cảnh tỉnh cho các ông chồng ạ, phụ nữ sau sinh mong manh dễ vỡ lắm các ông ơi
Đã hơn 100 ngày trôi qua mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng về cái chết của vợ. Ai cũng nói vợ tôi sai nhưng tôi thấy chính chúng tôi đã đẩy cô vào tuyệt vọng.Ngày 22/5/2016, khi đang đi làm, tôi nhận được điện thoại của má. Bà lắp bắp bảo tôi về nhà ngay. Nghe giọng má, biết có chuyện không hay, tôi về luôn. Trên suốt quãng đường đi, tôi cố gọi cho vợ để hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng cô không bắt máy.
Về đến đầu ngõ, tôi nghe tiếng khóc vọng ra từ nhà mình. Rất đông người. Tôi chạy sộc vào nhà, thấy trên giường có người phụ nữ nằm đắp chăn, trên mặt có tờ giấy trắng che đi. Má tôi nước mắt đầm đìa, níu tay tôi nấc lên: “Con Lan chết rồi”.
Vợ tôi tự tử, uống thuốc diệt cỏ, đi cấp cứu mà không kịp. Sự việc này khiến cả nhà tôi bị sốc. Vợ chồng tôi vốn sống hạnh phúc, Lan mới sinh con đầu lòng được 7 tháng. Tôi không rượu chè, cờ bạc, gái gú, thương vợ thương con. Không một ai hiểu vì sao Lan lại làm như vậy. Bác hàng xóm nói hồi sáng vẫn còn gặp vợ tôi đi chợ, bác còn đứng nói chuyện với Lan, hỏi han đủ điều, đến chiều thì nghe tin dữ.
Vợ tự nhiên tự tử, tôi rất giận, thấy cô quá vô trách nhiệm. Chuyện gì cũng có thể giải quyết, tại sao lại chọn cách đó. Không nói gì với chồng, không lo gì cho đứa con còn chưa dứt sữa, cứ vậy mà tìm đến cái chết, tôi không hiểu Lan nghĩ gì.
Sự việc xảy ra đột ngột, tôi vừa sốc, vừa giận, vừa bực tức nên không có tâm trí đâu mà chăm con. Trong đầu tôi lúc nào cũng lảng vảng câu hỏi: Vì sao Lan tự tử? Cô đau khổ điều gì? Điều gì khiến cô tuyệt vọng đến mức chọn cái chết để giải thoát?
Tôi khóa phòng ngủ của hai vợ chồng và chuyển sang ở phòng khác. Tháng trước, tôi mới đủ bình tĩnh để quay lại đó và dọn dẹp. Quần áo, đồ đạc của vợ đã mang đi thiêu, hầu như không còn lại gì. Tuy nhiên, khi dọn giường, tôi phát hiện ra 3 quyển nhật kí của vợ giấu dưới đệm.
Theo ngày tháng ghi trong đó thì Lan bắt đầu viết nhật kí khi con được hai tháng tuổi. Hầu như ngày nào Lan cũng viết, cảm nhận, suy nghĩ và mong muốn. Vợ tôi bị khủng hoảng tinh thần rất lớn nhưng “tôi nói chồng không tin, tôi không biết phải tâm sự với ai”.
Đã có lần vợ nói với tôi về việc cô có thể bị trầm cảm nhưng tôi không mấy chú ý, vợ tôi đâu có thiếu thứ gì, con cái ông bà cũng giúp chăm sóc cho, chồng thì yêu thương, tiền nong không phải lo thì làm sao lại bị trầm cảm được? Nhưng đọc nhật kí, tôi mới hiểu những gì vợ mình đã trải qua.
“7h tối chồng về nhà. Anh chỉ nói với mình một câu rồi vào ôm con. Ăn uống, tắm rửa xong, chồng chơi với con một chút rồi chơi game trên điện thoại. Cứ vậy đi ngủ lúc nào không biết. Chẳng bao giờ thấy hỏi vợ được một câu….”
“Hôm nay sinh nhật mình nhưng chồng không nhớ. Mình đã đợi đến tận cuối ngày nhưng anh vẫn chơi game rồi đi ngủ như mọi khi…”
“Mẹ quát mình suốt vì cu Bon mãi không tăng cân, còn hay ốm vặt. Mình xin về ngoại vài hôm nhưng bà không đồng ý còn nói những từ rất khó nghe…”
Từng dòng chữ Lan viết khiến tôi run lên vì sợ, vì buồn và vì có lỗi. Cả đêm hôm đó, tôi thức trắng đọc hết cả ba quyển nhật ký. Vào buổi sáng xảy ra chuyện, Lan và má đã cãi nhau. Lan có hẹn với người bạn cũ nên sau khi cho con ăn xong, vợ tôi xin má ra ngoài 1 tiếng. Khi vợ ra tới cửa, cu Bon bỗng nhiên bị nôn. Má tôi quát ầm ĩ, khóa cửa lại và bắt vợ tôi ở nhà. Trong nhật kí, dòng cuối cùng vợ tôi viết là: “Hôm nay mình sẽ chấm dứt cuộc sống này”.
Lan đã viết câu này rất nhiều. Cứ cách 2,3 ngày, lại xuất hiện dòng chữ này trong nhật kí của cô. Vào ngày tôi quên không chúc mừng sinh nhật vợ, Lan cũng viết: “Hôm nay mình sẽ chấm dứt cuộc sống này”, ngày cô bị má mắng, ngày con đi tiêm đêm về sốt khóc nhưng tôi mặc kệ, không bế con giúp vợ dù cô đã nói: “Em mệt quá, anh bế con hộ em”…Vợ tôi đã nghĩ tới cái chết hơn mười lần trước khi thực sự tìm đến nó. Vậy mà tôi, người hàng đêm ngủ cùng giường với cô, người luôn nói yêu vợ mỗi buổi sáng lại không hề hay biết gì.
Tôi không khóc nổi, nghĩ về người vợ đã mất, tôi thấy đau lòng tưởng chết. Khi gõ những dòng chữ này, tay tôi vẫn run không thể kiểm soát. Này các ông chồng! Khi vợ các anh sinh con, hãy yêu thương và quan tâm cô ấy nhiều hơn. Hãy vứt chiếc điện thoại chết tiệt của các anh ngoài phòng ngủ và bắt đầu trò chuyện với vợ đi, đừng để mọi thứ quá muộn…như tôi…
Theo Tĩnh tâm