Vợ cả vừa chết, chồng nghe lời vợ hai ném cho con gái riêng 10 tuổi 1 triệu đồng rồi đuổi đi và cuộc gặp định mệnh 15 năm sau

Thuận bàng hoàng, bỏ mũ trên đầu xuống, Thuận thấy lồng ngực nghẹn lại. Là Linh, cô con gái bị Thuận đuổi đi 15 năm về trước.

Sau 10 năm chung sống thì Thuận và vợ cũ dù không muốn cũng vẫn phải chấp nhận cảnh ngộ trớ trêu là âm dương cách biệt. Thùy lâm bệnh từ sau khi sinh cô con gái đầu lòng, sau một thời gian dài cố gắng chạy chữa thì Thùy đã không thể vì bố con Thuận tiếp tục sống. Thùy đã ra đi, để lại cho Thuận cô con gái nhỏ mới lên 8 tuổi.

Quá lớn với bố con Thùy. Thuận gần như mất hẳn đi sự sống, suốt ngày chìm trong men rượu vì chán nản. Cô con gái tên Linh mới lên 8 tuổi nhưng rất khôn lanh, nhanh nhẹn, nó tự trấn an mình trước nỗi đau mất mẹ để vực bố dậy. Nhìn cảnh cô con gái nhỏ khệ nệ cầm cây chổi lau nhà, dọn dẹp nhà cửa. Nó còn tự tay nấu mì cho bố mà ai cũng phải khâm phục. Thuận bỗng thấy mình thật xấu hổ, mình tại sao lại có thể thua kém con gái nhỏ. Thùy đã hy sinh cả mạng sống để có con, trong khi Thuận lại bỏ mặc nó.

Thuận lấy lại tinh thần, cố gắng khắc phục những khó khăn tình cảm mà Thuận đang mắc phải. Cuộc sống của bố con Thuận dần ổn định lại. Qua giỗ đầu Thùy, mọi người họp gia đình, khuyên Thuận nên đi bước nữa để có người giúp Thuận chăm sóc Linh. Thuận ngập ngừng. Thuận sợ Linh không đồng ý. Rồi bất ngờ trước câu nói của con gái nhỏ:

– Nếu bố thấy như vậy là tốt thì bố cứ làm đi ạ!

Mai là người Thuận ưng ý nhất, khôn ngoan, nhẹ nhàng, tháo vát và cũng có vẻ quý mến Linh. Mọi người trong nhà cũng thấy yên tâm phần nào khi Mai về làm vợ hai của Thuận. Chỉ là không ngờ…

Mai ngoài mặt thì niềm nở nhưng bên trong thì luôn coi Linh như cái gai trong mắt. Mai còn trẻ, còn muốn bay nhảy mà lại phải dành nhiều thời gian lo cho con gái riêng của chồng. Mai thấy thiệt thòi lắm. Không được, bằng mọi cách, Mai phải tống cổ được Linh ra khỏi nhà cho rảnh nợ. Mai tỉ tê với Thuận. Có bao nhiêu ngón nghề trong suốt những năm tháng lăn lộn tình trường, Mai mang ra hết để Thuận phải hoàn toàn mê mệt mình, nghe lời mình:

– Anh này, con gái anh lớn rồi, sao anh cứ giữ nó ở bên mình mãi thế. Nó ở đây, làm em thấy khó sống lắm. Nó chẳng coi em là mẹ, luôn cãi lời em. Em sắp không chịu đựng được nữa rồi. – Mai rơm rớm nước mắt cá sấu

– Vậy em muốn anh phải làm sao? – Thuận thấy Mai khóc thì hốt hoảng lắm

– Em muốn anh đưa nó ra khỏi ngôi nhà này. – Mai hớn hở

– Đuổi con bé đi ư? Không, anh không thể làm điều đó được. – Thuận lắc đầu

– Nó không đi thì em sẽ đi. – Mai vùng vằng

Thực sự gần một năm qua chung sống với Mai, Thuận đã chẳng thể nào để mình thiếu vắng Mai nữa. Linh cũng đã 10 tuổi, con bé lại nhanh nhẹn, biết đâu đây lại là cách để nó sống tự lập hơn. Và thế là Thuận nghe lời Mai.

– Con cầm lấy 1 triệu này và đi ra khỏi nhà này đi. – Thuận nói mà không nhìn mặt Linh

– Bố, bố đuổi con đi. – Linh ngỡ ngàng

– Phải, bố cần mẹ hai của con bên cạnh bố. Con lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình được rồi. Con đi ngay đi. – Thuận nhét 1 triệu đồng vào tay Linh, đẩy Linh ra khỏi cửa

Linh không khóc, không hiểu sao con bé lại có thể kiên cường và mạnh mẽ đến như vậy. Nó thất vọng, thất vọng tột cùng. Nó không ngờ, người bố mà nó luôn kính yêu lại có thể vì vợ hai, đuổi nó đi như vậy. Nó vò nát 1 triệu đồng trên tay, bước đi với cái balo quần áo to uỵch trên lưng. Và có lẽ chính bản thân Thuận cũng không ngờ, hành động ngày hôm nay của mình lại khiến mình phải trả một cái giá quá đắt như vậy.

Thuận bàng hoàng, bỏ mũ trên đầu xuống, Thuận thấy lồng ngực nghẹn lại. (Ảnh minh họa)

15 năm sau…

-Ông ta bệnh tật thế này, mẹ con mình còn giữ ông ta lại làm gì, đuổi quách ông ta đi. – Con trai của Thuận với Mai lên tiếng

– Mẹ cũng chán cái cảnh phải cơm bưng nước rót phục vụ ông ta lắm rồi.

Mai đồng tình với quan điểm của con trai. Thuận nghe những lời đó mà lòng đau như cắt. Kí ức năm xưa dội về. Khoảnh khắc Thuận đuổi con gái 10 tuổi đi, có lẽ cảm xúc của nó cũng cay đắng như Thuận lúc này. Lúc ấy, Thuận đã bị Mai làm cho mù quáng mất rồi. Từ lúc đuổi Linh đi, cuộc sống của Thuận đổi khác nhiều lắm, tồi tệ, đói khổ hơn Thuận tưởng. Thuận bị tai nạn lao động, phải sống ăn bám vợ và con trai. Họ coi Thuận là gánh nặng, chỉ muốn vứt bỏ. Thuận biết, nhưng vì không còn nơi nương tựa, Thuận buộc phải cắn răng chịu đựng. Thuận không ngờ, họ cạn tình đến mức, lừa Thuận uống thuốc ngủ rồi bỏ Thuận ra nơi hoang vắng đó.

Đói, lạnh, Thuận lê xác ra đầu đường xin ăn. Từ sau khi Thuận đuổi Linh đi thì họ hàng, bạn bè ai cũng quay lưng với Thuận. Giờ Thuận chỉ có một thân một mình thôi. Thuận chẳng dám oán thán vì đây là cái giá mà Thuận phải trả khi đã dứt ruột đuổi con gái mình đi. Và rồi…

– Bố, về với con đi.

Thuận bàng hoàng, bỏ mũ trên đầu xuống, Thuận thấy lồng ngực nghẹn lại. Là Linh, cô con gái bị Thuận đuổi đi 15 năm về trước. Thời gian dài đã qua vẫn không khiến ngoại hình của nó bị thay đổi. Thuận xấu hổ, không dám nhận Linh, cứ cúi gằm mặt xuống.

– Cô gái, cô nhận lầm người rồi.

– Không, con không nhầm. Con không đi đâu, con vẫn ở quanh đây thôi. Con biết những chuyện bố gặp phải. Giờ con có điều kiện tốt, có thể chăm sóc bố được rồi, bố về với con đi.

Linh ôm chặt lấy Thuận mà khóc. Máu chảy ruột mềm, tình thân làm sao mà dứt bỏ được. Thuận khóc như một đứa trẻ. Thuận sai, Thuận bạc như ông trời vẫn còn thương xót Thuận nhiều lắm.

Theo một thế giới