Từ ngày biết chồng có bồ, vợ cứ ra ngoài là lộng lẫy như hoa hậu, chồng thấy thế tiếc của bỏ bồ về với vợ nhưng đêm đó sờ vào ‘chỗ ấy’ của vợ thì ngã ngửa…
“Dường như chị đã tìm lại được cảm giác của ngày xưa, khi còn là con gái, mỗi lần đi ra ngoài trông chị chẳng khác gì hoa hậu cả, gái 1 con trông mòn còn mắt…”
Chị lấy chồng cũng được gần 10 năm, cuộc hôn nhân tưởng chừng như viên mãn khi anh không rượu chè cờ bạc hay gái gú gì và cũng hay đỡ đần vợ việc nhà. Nhưng chị nhận ra, chồng dạo này đổi khác nhiều, hay đi sớm về muộn, không chơi với con, tới kỳ lĩnh lương nhưng lại không đưa tiền lương cuối tháng như trước mà viện lí do nọ lí do kia.
Ngày nghỉ anh cũng thường viện lý do bận rồi công ty phải tăng ca, sếp gọi lên họp gấp nên không còn thời gian dành cho em cũng như cho các con như trước kia nữa… Bằng sự nhạy cảm của phụ nữ, chị thừa biết anh đang có người đàn bà khác ngoài kia rồi. Để rồi khi đứng trước căn nhà trọ ấy, thấy người con gái xinh đẹp, da thịt trắng nõn nà, chỉ khoảng hơn 20 tuổi ấy ra đón anh vào nhà là chị hiểu.
Chị biết mình không sai mà, không thể nào lại trách nhầm anh được, nước mắt cứ thế ứa ra không ngăn được. Chị buồn lắm cũng không hiểu tại sao anh lại phản bội chị chứ? Để rồi khi đang lủi thủi đi trên đường bỗng chị nhìn mình qua tấm gương của cửa tiệm quần áo thì liền hiểu ra tất cả. Chị xấu một cách thậm tệ.
Sau khi sinh xong chị xồ xề ra khá nhiều, đã thế bản tính phụ nữ Việt chẳng phải muốn hi sinh cho chồng con hay sao, bao nhiêu của nải chị để dành cho chồng con hết nên giờ việc anh đi theo gái cũng không quá lạ. Mọi chuyện đen tối như cùng 1 lúc đổ gục lên cuộc đời chị khiến chị gục ngã, chị chỉ muốn chết đi mà thôi. Thời gian đó, chị nhận được kết quả chẩn đoán ung thư vú của bác sĩ, giấu cả gia đình 1 mình lên viện mổ.
Chồng thì vẫn mê say với nhân tình xinh đẹp của anh chẳng hề nhớ đến sự tồn tại của chị. Chị nằm đó 1 mình, đấu tranh giữa sự sống và cái chết, 1 mình chị, chẳng có ai bên cạnh. Lúc đó, chị nhận ra thời gian qua mình đã sống ngu ngốc như thế nào? Chị lấy chồng, dùng toàn bộ thời gian của bản thân để chăm lo cho gia đình, bỏ bê bạn bè, bỏ quên cả việc chăm sóc cho mình.
Để rồi bây giờ, chị nằm đây, chẳng có ai bên cạnh, không 1 người nào, thời gian qua, chị sống có lỗi như thế sao? Chị chỉ muốn dành mọi tình thương để chăm sóc cho gia đình mình. Như thế là sai sao? Chị đã sai rồi sao? Nhìn cơ thể gớm ghiếc của mình trong gương, chị nhận ra mình giờ xấu xí như thế nào?
Nhìn chị chẳng khác nào con quái vật cả, chị không còn là phụ nữ, không giống phụ nữ 1 chút nào. Chồng chị, anh ngoại tình là đúng lắm. Bác sĩ nói tình hình của chị đã ổn, có thể xuất viện được rồi. Cầm thẻ lương với tiền quỹ riêng ra, chị dùng toàn bộ số tiền còn lại để tân trang, thẩm mỹ rồi đi mua sắm quần áo.
Dường như chị đã tìm lại được cảm giác của ngày xưa, khi còn là con gái, mỗi lần đi ra ngoài trông chị chẳng khác gì hoa hậu cả, gái 1 con trông mòn còn mắt. Chị biết, phụ nữ Việt Nam chúng ta vốn rất đẹp, chỉ là bị thời gian và sự vất vả che đi mà thôi. Chị vốn dĩ làm những việc ấy không phải để kéo chồng quay trở về mà chỉ vì chị nhận ra thời gian qua đã sai lầm như thế nào, đã bạc đãi bản thân ra sao? Chị đi nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người rồi hiểu ra được vô số điều mà trước giờ chị không hiểu.
Chồng thấy bản thân chị thay đổi, trở thành một người phụ nữ vạn người mê liền bỏ bồ để quay trở về nhà, van xin chị bỏ qua lỗi lầm khi xưa. Chị đương nhiên đồng ý, người ta chỉ đánh kẻ chạy đi, nào có ai đánh người chạy lại, đêm hôm ấy, 2 vợ chồng chị ngủ với nhau như ngày mới tân hồn, rồi khi chồng vừa chạm vào ngực chị thì hét lớn:
– Mình ơi, em… em sao thế này? Sao ngực em, ngực em làm sao thế?
– Có cái gì đâu? Em bị ung thư vú, bác sĩ bảo phải phẫu thuật mới sống được nên em cắt bỏ. Có thế thôi.
– Cắt bỏ? Ung thư vú? Em bị ung thư từ bao giờ? Sao em không nói cho anh biết?
– Từ bao giờ à? Có lẽ từ khi anh ngoại tình cùng cô ta chăng? Nói cho anh biết để làm gì, lúc đó… anh đâu có quan tâm đến em chứ. Anh còn đang mải mê bên cô bồ bé nhỏ của anh cơ mà.
– Mình ơi… Em, sao em có thể chịu đựng nó 1 mình được chứ. Anh… anh xin lỗi em…
– Đừng xin lỗi, chẳng ai có lỗi ở đây cả. Em tự nguyện hi sinh vì anh, không cần hồi đáp. Anh có quyền nhận và không nhận, em không trách móc gì anh cả. Giờ em đã hiểu rồi, em cần sống cho bản thân mình. Có thế thôi. Anh thấy nó rồi đấy, giờ em không giống phụ nữ nữa rồi. Đi hay ở là tùy ở anh thôi.
– Mình à… Anh xin lỗi, anh đúng là tên khốn kiếp mà. Anh xin lỗi em. Anh sẽ không như thế nữa.
Chồng ôm lấy chị bật khóc, chị cũng chẳng rơi lấy 1 giọt nước mắt nữa, không phải vì chị không tin anh mà bởi vì chị nhận ra mình giờ đã mạnh mẽ như thế nào.
Phụ nữ, có đàn ông cũng được, không có cũng được, nhưng nhất định không bao giờ được bạc đãi bản thân mình. Bởi sẽ có lúc bạn nhận ra, mình nếu là hoa thơm, không cần phải nở, ong bướm cũng sẽ tự tới tìm, các bạn gái à, nhớ đó, đừng quên.
Theo Thể Thao Xã Hội.