Sự kiên nhẫn của mình vượt quá giới hạn: “Ông đừng có xạo nữa, tôi đã nghe hết rồi ”!
Con em 2 bữa nay bị sốt, rồi ăn vào hay bị ói, em xót con không biết để đâu cho hết. Vẫn là những vấn đề nan giải khi đưa con vào viện, sự thờ ơ và vô tâm của con người thật đáng sợ…
Tối qua, đưa con đi khám bác sĩ thì mới biết là cổ họng con có vài chỗ loét đỏ nên hành sốt và hay bị ói. Bác sĩ trách em sao để con bị tới 2 ngày mới đưa đi khám, thấy con vừa nôn ói vừa sốt cao thì phải mang đi liền chứ. Em vừa xấu hổ vừa khổ sở thương con, vì hai vợ chồng đi làm cả ngày, giao cho ông bà chăm sóc, đến tối mới gặp con thì con đã ngủ, mọi việc của con đều nghe ông bà kể lại Với phần em hối hận, vì chính em là người khiến con bị loét miệng, vì em bị loét nướu mấy bữa trước, em đã lây bệnh cho con Từ nay em mà bệnh chắc là cách li với con luôn, em bị loét ăn uống còn khó khăn nữa nói chi một đứa con nít 2 tuổi.
Rồi sáng nay, lướt Facebook thấy có người bạn chuyện đau lòng này, cũng may là em bé qua khỏi rồi, ơn trời! Mà gặp em rơi vào trường hợp đó, không biết em có đủ bình tĩnh không, ngay cả em làm gì gây hại cho con là em đã bứt rứt khó chịu, nói chi là người khác mà lại là một bác sĩ.
Câu chuyện được bởi một mẹ có nick trên FB là Hien Ho, em lại cho các mẹ đọc nha!
“Chủ nhật, 16g30 ngày 30/10/2016 . Mình đưa con đi cấp cứu tại một bệnh viện gần nhà. Vừa vào, bác sỹ tại khoa cấp cứu nói mình bé còn nhỏ quá (4 tháng), trong tình trạng B2- cấp độ 2 của tay chân miệng, hiện đang có dấu hiệu tấn công qua thần kinh và tim. Bác sỹ viết giấy chuyển con mình qua một bệnh viện chuyên khoa nhi lớn hơn gấp. Kêu mình đi liền đừng chậm trễ.
Với mình, từng phút từng giây lúc này thật sự rất quan trọng…
Vào lúc 17g15, mình đưa con cấp cứu tại bệnh viện. Lúc này con mình đang trong tình trạng lả người vì cả ngày không bú, chốc chốc lại giật mạnh, tay chân xụi lơ, mắt lờ đờ và 2 bàn chân trắng toát không một giọt máu. Mình đưa con vào thẳng khoa cấp cứu, sau khi hỏi thăm tình hình của con mình, 1 phút sau chị ấy nói mình ra khu vực đăng ký khám, đóng tiền, làm sổ, đăng ký khám. Mình nói bé quá mệt, sao không cấp cứu gấp. Chị y tá nói phải có bác sỹ khám trước, sau đó mới biết cho nằm ở đâu. (Sau này mình biết được trong bệnh viện có 2 khu cấp cứu, con mình ở khoa Nhiễm, nên khi vào cổng chính, có lẽ khoa cấp cứu đó phải nên không nhận chăng? Nhưng có điều mình không hiểu vì sao khi thấy tình trạng của bé như vậy, mà y tá vẫn không ưu tiên sơ cứu, hoặc giúp hướng dẫn mình vào thẳng khu cấp cứu Nhiễm??? )
Mình chạy ra thẳng khu đăng ký bệnh, mua sổ và đóng tiền khám cho con. Lúc này nhìn con giật, bồng con trên tay mà không cầm được nước mắt.
Làm thủ tục xong, mình bồng con lên lầu 3, khu khám, tại phòng số 329. Lúc này phòng không có ai, mừng quá mình nộp sổ chạy vào. Bên trong có 1 bác sỹ nam đang ngồi nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp từ lúc nào rồi, khi mình vào ngồi, bồng con trên tay sốt ruột, vậy mà bác sỹ ấy không thèm nhìn, mình lên tiếng thì xua tay – ý biểu chờ. Mình cũng lịch sự, mặc dù sốt ruột con, nhưng cũng nghĩ bác sỹ đang nói chuyện với bệnh nhân nào đó. Mình kiên nhẫn ngồi chờ. Khoảng 5 phút sau, bác sỹ vẫn tiếp tục nói. Mẹ chồng mình quan sát từ bên ngoài, thấy vậy, mở cửa vào kêu bác sỹ, nhưng ông ấy lại tiếp tục nói điện thoại, và nói mẹ mình ra ngoài chờ. Mẹ mình đóng cửa ra ngoài nhìn vào, mình ngồi 1 lát, nghe và hiểu cuộc nói chuyện giữa bác sỹ và một người nào đó, không phải bệnh nhân, mà là ĐANG NÓI XẤU MỘT ĐỒNG NGHIỆP KHÁC, với những lời lẽ khó nghe.
Lúc này, mình thấy quá coi thường vị bác sỹ này. Khoảng 3 phút sau, mình lại lên tiếng, bác sỹ vẫn không thèm nhìn mình và con mình, tiếp tục nói điện thoại. Mẹ mình đứng phía ngoài thấy vậy, mở cửa vào nói bác sỹ khám em bé đi, cháu yếu lắm rồi, nói chuyện điện thoại thì lát nói.
Bác sỹ nạt mẹ mình, nói: RA NGOÀI, không phận sự ở đây. Tôi nói chuyện với bệnh nhân (trên tay vẫn cầm điện thoại).
Lúc này, sự kiên nhẫn của mình không còn nữa, mình đứng lên, nói: ông đừng nói xạo nữa, nãy giờ tôi nghe ông nói xấu đồng nghiệp của ông chứ không phải bệnh nhân.
Lúc này ông ấy bỏ điện thoại xuống, cầm sổ khám của con mình lên. Mình giật cuốn sổ lại, và nói: Bác sỹ không có lương tâm. Mình cần bác sỹ khác khám cho con mình. Rồi đi ra ngoài.
Một bác sỹ nữ phòng đối diện nghe ồn ào, mới nhận sổ và khám liền cho con mình. Sau khi kiểm tra, bác sỹ nói con mình quá yếu rồi. Giờ đưa ngay vào cấp cứu khoa Nhiễm, khuyên mình và gia đình bình tĩnh, đừng nóng giận, hãy lo cho em bé bây giờ.
Mình nghe mà lòng phẫn uất vô cùng, con mình được đưa ngay vào cấp cứu đặc biệt khoa Nhiễm, được bác sỹ trực đặc biệt theo dõi suốt đêm.
Bác sỹ kêu vợ chồng mình vào phòng nói chuyện riêng, báo tình hình sức khỏe của con, nhằm để 2 vợ chồng mình chuẩn bị tinh thần. Vì bé còn quá nhỏ, hiện có biểu hiện xâm nhập lên thần kinh và suy tim, ảnh hưởng đến tính mạng… Giờ theo dõi hết đêm nay. Hi vọng không có chuyển biến xấu hơn.
Mình tin bất kỳ bậc cha mẹ nào trong hoàn cảnh của vợ chồng mình, cũng sẽ như chết lặng đi.
Suốt đêm không ngủ, ngồi nhìn con nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cấp cứu, dây nhợ quấn khắp người, tay chân lấy ven bầm tím, phải cầm điện thoại quay phim theo dõi số lần giật mạnh của con để báo cáo bác sỹ, 3-4 tiếng lấy máu đi xét nghiệm 1 lần, cho uống thuốc an thần để con ngủ xíu, canh sốt cho uống thuốc hạ sốt liền, máy đo điện tim cứ chạy ro ro, truyền nước tích cực, 2 vợ chồng người đè tay, đè chân để con ngủ không bị giật bắn người…Chỉ như bất lực khi nhìn con như vậy…chỉ có thể cầu nguyện….cầu nguyện 1 phép màu…
Đến 8g sáng 31/10/2016, bác sỹ xem kết quả, khám lại và nói bé đã qua khỏi cơn nguy hiểm. May mắn vì suốt đêm bé đã không tiêu chảy và ói…khi nghe xong, vợ chồng mình như trút đi gánh nặng, thở phào…và tin rằng những lời cầu nguyện của vợ chồng mình đã có người chứng giám…
Nhờ Ông Bà phù hộ, Cá con hôm nay đã được về nhà, có lại được nụ cười trước đây, mặc dù còn yếu, nhưng mẹ sẽ bồi bổ con để lấy lại sức”.
Đọc của mẹ này mà em còn thấy căm phẫn giùm ấy, may mắn là con chị đã bình phục và xuất viện về nhà. Đang có dịch tay chân miệng đấy, các mẹ nhà mình nhớ quan sát những biểu hiện của con cho cẩn thận vào nhé, có gì là cho con đi viện nha các mẹ.
Theo Webtretho
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."