Nhục nhã khi con học dốt nhất lớp, mẹ lôi con ra đánh nhừ tử và điều kinh hoàng lúc nửa đêm khi ngó vào phòng con gái
Từ lúc đi học mẫu giáo đến giờ bé Bông đều đạt học sinh giỏi và được thầy cô hết lời khen ngợi. Mát lòng mát dạ về con gái, tính Thu hay khoe khoang, sĩ diện nên cô đi khắp nơi ca ngợi con mình tốt đẹp mà đi mỉa mai, chê cười những đứa con học dốt của đồng nghiệp 1 cách thậm tệ khiến ai cũng khó chịu ra mặt.
Năm nay bé Bông học lớp 4, thế nhưng 1 lần đi họp phụ huynh cho con gái Thư vênh mặt, tự cao với các phụ huynh khác bao nhiêu thì lần này Thu ngắn tũn mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống đất ngay tức thì khi cô giáo nói.
– Em Vân Anh (Bé Bông) học hành sa sút 1 cách nghiêm trọng. Từ vị trí top 3 của lớp, năm nay em lại học kém nhất lớp và cứng đầ, lì lợm trước lời cô giáo nhắc nhở. Đề nghị chị Thu về xem lại cách học của con nhé.
– Cô giáo bảo sao ơ ạ? Con tôi học dốt nhất lớp ư?
– Vâng. Điểm kiểm tra của cháu toàn 0,1,2, 3 thôi chị ạ. Học lực của cháu ở mức yếu. Năm nay nhà trường không thể để cháu lên lớp được ạ.
– Trời đất ơi.
– Tưởng thế nào? Vênh mặt nữa đi, con học giỏi quá cơ?
– Mấy phụ huynh khác bĩu môi quay ra đá đểu Thu.
Xấu hổ vì đứa con học dốt nhất lớp, kết thúc buổi họp Thu về nhà ngay lập tức. Vừa thấy bé Bông chơi búp bê, Thu đã vớ cái roi mây lôi con bé ra giữa nhà vừa đánh vừa chửi mắng nó thậm tệ như trút hết mọi bực dọc lên người nó.
– Sao tao lại có thể đẻ ra đứa con gái mất dạy, học dốt như mày được chứ? Mày bôi tro trát trấu vào mặt mẹ mày như vậy đã sướng chưa? Người ta cười vào mặt tao kia kìa? Nuôi mày tốn cơm, tốn gạo chết quách đi cho xong, cho tao đỡ nhục.
– Mẹ ơi… con đau… mẹ đừng đánh con nữa được không ạ? – Bé Bông vừa khóc vừa giữ cái roi mây ngước đôi mắt ngấn lệ, tội nghiệp lên cầu xin mẹ.
– Đau à? Tao đánh cho mày chết, đánh cho mày biết thế nào là học dốt, là bôi tro trát trấu vào mặt tao? Thằng bố mày đã không trị được rồi, mày cũng thế à? Con mất nết này!
Bé Bông càng cầu xin thì Thu càng đánh những roi mấy mạnh hơn vào người nó, khiến da nó rỉ máu, nằn đỏ ửng lên không thương tiếc. Đánh chán tay, Thu đẩy bé Bông vào phòng khóa trái cửa lại rồi trợn mắt đe.
– Từ giờ phút này tao cấm mày bước chân ra khỏi phòng, bước ra tao chặt chân.
Nó nhìn mẹ chỉ biết không không nói nổi lời nào nữa. Bực vì con, Thu bỏ đi chơi đến khuya muộn mới về. Đi công tác về khuya, không thấy vợ đau mà đồ đạc trong nhà bừa bộn hết cả. Ngó đồng hồ đã 1h đêm rồi, nhớ con quá Hùng (chồng Thu) ngó vào phòng con, hôn trộm nó 1 cái nhưng vừa bật điện lên Hùng suýt ngất khi thấy thuốc ngủ vương vãi đầy sàn nhà, còn bé Bông thì nằm bất động người lạnh toát.
Ôm lấy con, Hùng run sợ khi thấy người nó đầy vết bầm dập, mặt tái nhợt đi. Nghĩ vợ đánh con Hùng gọi điện thoại quát ầm lên.
– Cô ở đâu về ngay.
– Đang về đến cổng rồi, anh làm gì mà quát ầm lên chứ?
– Bé Bông nó uống thuốc ngủ tự tử, về đưa nó đi cấp cứu nhanh.
Giật mình về điều đó, Thu lao vội vào trong nhà thì thấy con nằm bất động, thuốc ngủ văng đầy nhà. Run rẩy gọi xe cấp cứu, Thu ôm lấy con, gào thật to để con bé tỉnh lại nhưng mãi lúc sau nó mới mở mắt nhìn bố mẹ yếu ớt nói.
– Con học dốt là vì muốn bố mẹ để ý tới con. Con rất buồn khi cả bố và mẹ đều ngoại tình. Đi học, các bạn toàn cười nhạo về chuyện đó con xấu hổ lắm. Bố và mẹ đều có người mới, không ai quan tâm tới con cả. Mẹ nói đúng, con là đồ vô tích sự. Nuôi con tốn cơm tốn gạo vậy con sẽ chết để bố mẹ đỡ ngứa mắt, xấu hổ về con. Bố mẹ có đẻ em bé thì đừng đối xử với nó như con nhé. Bố mẹ đừng ngoại tình nữa được không?
– Con gái… mẹ xin lỗi. Mẹ không nên đánh chửi con, không nên ngoại tình bỏ rơi con. Mẹ sai rồi, tỉnh lại lại đi con. Con đừng chết, mẹ xin con đấy.
– Bông à, bố về với con rồi. Con cố lên, bố sẽ đưa con tới viện, con sẽ được cứu thôi.
Bé Bông mỉm cười nhìn bố mẹ rồi nhắm mắt ra đi ngay sau đó. Gào thét, ôm lấy con vợ chồng Hùng đau đớn vô cùng. Biết là con bé đã đi, nhưng Thu vẫn đòi đưa nó đến viện với hi vọng mong manh nhưng bác sĩ lắc đầu nói con bé chết rồi.
Sự ra đi của bé Bông là cú sốc với gia đình Hùng. Hùng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thu mà chì chiết, chửi mắng cô. Thu im lặng không cãi 1 lời vì cô thừa nhận về điều đó. Là cô đã sai, sai khi đánh chửi đứa con mình đã đứt ruột đẻ ra để rồi hôm nay lại hại chết con thế này. Cả đời này làm sao Thu tha thứ được cho chính bản thân mình. Cô hối hận, hối hận nhiều lắm.
Thế nên các bậc phụ huynh ạ, hãy dạy dỗ con bạn bằng lời nói ngọt nhẹ. Hãy tìm hiểu nguyên nhân vì sao con bạn lại thế rồi tìm biện pháp khắc phục. Không phải cứ đánh chửi là tụi trẻ sẽ ngoan, khôn ra đâu. Trẻ con rất dễ tổn thương và nghĩ tiêu cực, đừng đẩy chúng tới cái chết 1 cách dễ dàng như bé Bông. Hãy làm tròn trách nhiệm của 1 người cha/mẹ, đừng bao giờ để các con phải xấu hổ về bố mẹ chúng. Hãy rút ra bài học đắt giá, xương máu từ câu chuyện của bé Bông mà chăm sóc, dạy dỗ con mình thật tốt nhé.
Theo thể thao xã hội