Người mẹ bệnh nặng muốn húp một chút nước mì, chủ tiệm lại nhẫn tâm lừa 2 mẹ con uống nước rửa bát nhưng sau đó lại xuất hiện điều kỳ diệu
“Người chủ quán biết rõ con bé là con gái chị, chị cũng là người làm ở đây. Ông ấy định múc nước mì thật nhưng nghĩ thế nào lại đi vào trong bếp rồi cho vào bát thứ nước đó, cười mỉm.”
Chị sinh con gái, không lẽ đó là cái tội của chị. Hay bởi số kiếp chị chỉ là cô con dâu gạt nợ cho nên chị mới bị đối xử tệ bạc như vậy. Chị không thương kiếp mình, chị chọn nhầm chồng thì chị phải chịu. Chỉ là con gái chị, nó không có tội tình gì tại sao lại phải gánh chịu một cuộc sống bị ghẻ lạnh như vậy. Không hề công bằng với con bé một chút nào.
Mẹ con chị, chẳng có ngày nào là không nghe lời chồng, lời mẹ chồng mắng nhiếc, chửi rủa. Làm sai thì không nói làm gì. Đằng này làm đúng cũng bị ăn chửi. Họ coi mẹ con chị như cái gai trong mắt, lúc nào cũng chỉ trực chờ nhổ đi.
Rồi cuối cùng thì họ cũng tìm được cách nhổ cái gai đó đi thật. Chẳng biết họ đã dùng cách nào mà vu oan được cho chị tội ăn cắp rồi đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà. Chị đau đớn vô cùng nhưng cũng không có cách nào khác minh oan được cho mình. Cất bước đi, lòng chị tan nát. Tình yêu, tình nghĩa vợ chồng đã không còn. Chị chỉ thương con gái nhỏ. Con bé mới chỉ 5 tuổi.
Không một xu dính túi trong người, chị đành bán đi đôi bông tai mà mẹ chị cho hôm cưới đi được chút đỉnh tiền để trang trải cuộc sống cho cả hai mẹ con. Chị cố gắng chạy vạy khắp nơi để xin việc. Cuối cùng chị đành chấp nhận công việc rửa bát trong một tiệm mì, lương đủ ăn cho mẹ con chị từng ngày. Bây giờ, chị cũng chỉ mong có như thế thôi là đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngày nào đi làm chị cũng đưa con gái đi theo vì bây giờ chị cũng chẳng có đủ tiền mà gửi con chị đi học. Nhưng chị không để con chị thất học đâu, chỉ một thời gian này mà thôi. Rồi đợi khi tất cả ổn hơn, chị sẽ tìm cho con chị một ngôi trường. Đời chị thất học đã khổ, chị sẽ không để con chị đi theo vết xe đổ của chị.
Con gái chị trộm vía nó lại ngoan, mẹ làm thì ngồi im một chỗ. Thi thoảng nó còn giúp được chị nữa đấy. Mọi người trong quán ai cũng quý mến mẹ con chị vì tính chị thật thà, hiền lành nhưng tuyệt nhiên chẳng ai biết lý do tại sao mẹ con chị lại lưu lạc đến đây. Quá khứ, chị không muốn nhắc lại nữa. Chị đâu ngờ, mọi hoạt động của mẹ con chị chẳng thể qua mắt được người ấy. Ông ta đã để ý mẹ con chị ngay từ những ngày đầu khi chị mới đến đây. Nhưng có lẽ vì hoàn cảnh nên ông ta không dám lại gần mẹ con chị mà luôn giữ khoảng cách bằng thái độ lạnh lùng. Nào ngờ ý trời cứ như sắp đặt…
Chị đổ bệnh nặng. Có lẽ do thời gian qua quá vất vả, chị cũng lại suy nghĩ quá nhiều nên sức khỏe mới suy yếu. Chị đổ bệnh nằm một chỗ cũng có nghĩa là mẹ con chị chẳng có gì mà bỏ bụng. Tất cả những gì còn ăn được, chị đưa hết cho con gái nhỏ. Con bé lại thương mẹ không ăn, cứ để phần mẹ. Nhưng thực sự lúc này chị không nuốt được gì. Chị thấy thèm, thèm thực sự một chút mì. Chỉ có điều giờ trong túi chị chẳng còn đủ tiền mà mua nổi lấy một bát mì ấy. Chị cố gắng nhịn. Nhưng con bé hình như nó biết chị muốn ăn mì nên nó đã…
Nó đi ra quán mì, ngước mắt nhìn lên phía ông chủ:
-Chú ơi, cháu không có tiền nhưng mẹ cháu đang rất thèm ăn mì. Không thì một chút nước mì cũng được. Chú có thể bán cho cháu không? Rồi cháu sẽ làm việc để trả lại tiền cho chú.
– Cháu còn bé thì làm được gì cơ chứ?
– Cháu sẽ cố gắng, cháu sẽ bê đồ, quét nhà. Mẹ cháu đang rất thèm nước mì. Cháu xin chú.
Người chủ quán biết rõ con bé là con gái chị, chị cũng là người làm ở đây. Ông ấy định múc nước mì thật nhưng nghĩ thế nào lại đi vào trong bếp rồi cho vào bát thứ nước đó, cười mỉm.
Con bé thấy nước sung sướng cầm về mà không biết rằng ông chủ đã lấy nó từ chỗ rửa bát. Nói cách khác, ông đã gạt nó, để cho mẹ con nó uống nước rửa bát ư? Thấy chỗ nước rửa bát con gái cầm về, chị ức quá.Chị không nghĩ người chủ lại cạn tình, lại thiển cận, ích kỉ, nhỏ mọn như vậy. Nhỡ như con gái chị không biết uống vào thì sao chứ. Chị nắm tay con gái, mang theo bát nước đến quán ăn.
-Tại sao ông lại quá đáng như vậy. Con gái tôi đã làm gì đắc tội với ông hay sao?
-Cuối cùng thì chị cũng đến rồi. Chị vào đây đi, tôi đã mời bác sĩ đến khám bệnh cho chị rồi.
– Ông nói gì, tôi không hiểu?
– Chị bệnh nặng mà sao không nói. Chị là nhân viên của tôi, tôi phải có trách nhiệm với chị. Tôi không tiện đến nhà chị vì sợ điều tiếng nên chỉ còn biết dùng cách này để chị đến đây.
Chị sững sờ. Hóa ra ông chủ đâu có xấu xa như chị nghĩ, ông ấy chỉ đang muốn giúp đỡ mẹ con chị mà thôi. Có phải chăng mẹ con chị ở hiền thì gặp lành chính là điều này phải không đây. Và biết đâu, cũng chính tại nơi này, hạnh phúc mới sẽ mỉm cười đón mẹ con chị.