Muốn mẹ chết cho rảnh nợ nên vội làm đám tang và sốc ngất khi con trai 5 tuổi chỉ vào quan tài rồi nói câu động trời
Đúng lúc khâm liệm nhập quan cho bà Hòa thì tất cả mọi người có mặt đã tá hỏa khi đứa cháu trai 5 tuổi là con của vợ chồng Tuấn chỉ tay vào chiếc quan tài rồi nói…
Tuấn là con trai duy nhất trong 3 đứa con của bà Hòa. Hồi bé gia cảnh nghèo khó nên chỉ có mình Tuấn là được ưu tiên ăn học đàng hoàng còn 2 chị chỉ học đến lớp 7 là nghỉ học ở nhà phụ bố mẹ làm ruộng.
Tuấn thông minh, học giỏi nên mọi người trong làng cứ động viên vợ chồng bà Hoa cố gắng cho con theo học tới cùng, sau này chắc chắn sẽ được nhờ con. Cũng chẳng nghĩ tới chuyện xa xôi đó nhưng vợ chồng bà quyết chí cho Tuấn học tới nơi tới chốn vì muốn con nên người.
Tuy nhiên không may rằng khi Tuấn vừa đậu đại học thì bố anh bị tai nạn rồi qua đời. Cả nhà đã vay mượn rất nhiều tiền để chạy chữa cho ông nhưng vẫn không giữ được tính mạng khiến ai cũng đau lòng. Bố mất, nợ nần chồng chất cứ nghĩ Tuấn phải bỏ học vì không có tiền, nhưng rồi cuối cùng bà Hoa đã quyết định lên thành phố làm thuê lấy tiền nuôi con và trả nợ. Hai chị gái Tuấn ở quê cũng cố gắng cày cuốc để trả món nợ ấy.
Vậy là dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất gia đình vẫn không bao giờ để Tuấn phải nghỉ học. May mắn sau khi Tuấn ra trường thì nợ cũng trả xong. Nhưng 4 năm đó thì mẹ và 2 chị của anh phải vất vả khổ cực không lời nào có thể tả hết được. Thậm chí có đợt cả tháng trời bà Hòa chỉ ăn cơm với muối vừng mà vẫn đi làm từ 4 giờ sáng tới 10 giờ đêm.
Nợ trả xong, con trai cũng đã ra trường bà Hòa lại về quê lo chuyện hôn nhân cho 2 cô con gái. May mắn con bà cũng lấy được tấm chồng tử tế nhưng chỉ có điều mẹ con phải ở xa nhau quá, cả năm may ra mới gặp được một lần. Ai cũng động viên bà vì giờ con trai đi làm rồi sẽ bớt khổ. Nhưng sự thật lại không phải thế…
Tuấn xin được việc tử tế thu nhập ổn nhưng lương có bao nhiêu anh lại giữ hết bảo để lo cho cuộc sống của mình. Từ ngày con đi làm bà Hoa chưa nhận được con trai biếu một đồng nào nhưng bà vẫn vui vẻ. Thời gian cứ thế trôi đi, Tuấn lấy vợ và xây dựng cơ nghiệp của mình đàng hoàng. Nhà vợ Tuấn giàu, bố vợ lại có chức có quyền nên trong mắt anh ta giờ chỉ có mỗi bố mẹ vợ là bố mẹ, còn người mẹ nghèo ở quê thì chẳng bao giờ Tuấn ngó tới.
Năm con dâu sinh cháu, bà Hòa muốn lên chăm nhưng Tuấn không cho vì anh ngại. Mẹ anh ngồi với bố mẹ vợ sao xứng: “Thôi mẹ cứ ở nhà đi, trên này con có ô sin lo hết rồi”. Bà Hòa muốn lên với cháu lắm nhưng cũng phải đợi tới lúc cu Bin được 1 tuổi mới lên được. Vậy mà bà cũng chỉ được ở với cháu có 1 ngày là phải về luôn vì bị con dâu đuổi khéo.
Một mình thui thủi trong căn nhà lá rách nát bà nhớ các con gái, nhớ người chồng quá cố và đứa cháu nhỏ vô cùng. Nhiều lúc nhớ cháu quá dù con trai không cho lên nhưng bà vẫn đánh liều lên thăm cháu. Không hiểu sao dù ít gặp bà nhưng thằng bé lại quấn quýt bà vô cùng.
Có lần bà mua cho cháu hình siêu nhân nhỏ nhưng con dâu ném ngay đi không cho con chơi vì bảo là đồ độc hại. Bà thì có biết gì đâu, thấy đám nhỏ ở quê chơi nên bà cũng mua cho cháu, mẹ giằng vất siêu nhân đi nhưng thằng bé thì khóc giãy lên đòi lấy lại. Lúc bà về nó cũng đã biết khóc đòi đi theo. Năm đó cu Bin 3 tuổi.
Những năm sau bà vẫn lên thăm cháu như thế nhưng năm cu Bin 5 tuổi thì bà Hòa ốm nặng. Hàng xóm gọi điện cho vợ chồng Tuấn về chăm mẹ, tất nhiên là vợ Tuấn không về mà chỉ có anh. Lúc đầu còn tỉnh táo bà Hòa muốn gặp cháu nội nhưng mà con dâu nhất quyết không cho về: “Mang nó về đấy để con tôi lây bệnh à, anh về thì về còn mẹ con tôi thì không”.
Tuấn cứ nghĩ mẹ ốm vài ngày là khỏi nhưng không ngờ lần ốm này bà Hòa ốm có khả năng không qua khỏi, cả tháng trời chăm mẹ khiến Tuấn mệt mỏi mà bà vẫn cứ thoi thóp như thế. Vợ thì liên tục gọi: “Bao nhiêu công việc phải giải quyết mà anh cứ ở đó được sao. Sao anh không biết cách làm thế nào cho mẹ đi nhanh lên à”.
Sáng hôm ấy thấy sức khỏe của mẹ yếu đi trông thấy nghĩ mẹ sẽ không thể sống thêm nên Tuấn bắt vợ và con về. Con dâu về thấy bà Hòa nằm bất động trên giường thì bảo luôn chồng là mẹ chết rồi, thông báo tin buồn rồi làm lễ tang đi thôi. Nghe lời vợ Tuấn mau chóng cho người chở quan tài về, hai vợ chồng anh tự lo mọi chuyện chứ không nhờ ai cả, cũng chẳng đợi 2 chị về.
Mọi người thì cứ ngỡ là bà Hòa chết thật rồi, nhưng đúng lúc khâm liệm nhập quan cho bà Hòa thì tất cả mọi người có mặt đã tá hỏa khi đứa cháu trai 5 tuổi là con của vợ chồng Tuấn chỉ tay vào chiếc quan tài rồi nói: “’Bà chưa chết đâu, bố mẹ đừng có cho bà vào đó, lúc nãy con vẫn thấy bà mở mắt mà”.
Vợ chồng Tuấn sốc ngất vì bí mật bại lộ, người thân nhà bà Hòa nghe thấy thế thì lao lại mở cái thi thể của bà mà vợ chồng Tuấn đã bó để kiểm tra, bà Hòa vẫn thở yếu ớt nhưng chỉ chừng được 15 phút sau thì bà tắt thở hoàn toàn. Ai cũng choáng váng vì sự độc ác của vợ chồng Tuấn, chỉ vì không muốn trông nom mẹ nữa mà con trai bà Hòa sẵn sàng đưa mẹ vào quan tài ngay khi bà còn thoi thóp. Không ai ngờ đứa con mà bà Hòa hi sinh tất cả nuôi nó lên người lại có ngày nó báo hiếu mẹ như thế.
Nguồn:Một thế giới