Ly kỳ chuyện trong tù của Lê Văn Luyện, kể chuyện giết người không ghê tay, suýt bị bạn tù “làm thịt”
Đáng kinh hãi ở chỗ, giọng hắn cứ đều đều, không cảm xúc, chậm rãi như vọng lên từ âm ty địa ngục khi thuật lại cái chuyện cắt cổ nạn nhân ra làm sao, máu phun thế nào, y như thể người ta nói về chuyện… vặt nắm lông gà.
Không còn nghĩ mình đáng chết!
Suốt một thời gian dài, kể từ khi gây ra vụ thảm sát tại tiệm vàng Ngọc Bích (phố Sàn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang), có lẽ Lê Văn Luyện là nhân vật được dư luận quan tâm, báo chí săn lùng nhiều nhất.
Tưởng như tất cả những tình tiết liên quan đến vụ án, những góc cạnh chân dung tên “ác quỷ đội lốt người” này đều đã được phơi bày, bóc trần qua các phương tiện truyền thông. Nhưng thật bất ngờ, trong gần bốn tiếng trò chuyện với Công lý và Xã hội vào chiều ngày 26/6/2012 tại Trại giam số 3, Luyện đã chia sẻ rất nhiều điều mới lạ, nhất là “cảm nhận” về những ngày đầu cải tạo ở đây.
Da trắng, mắt lanh lợi, dáng đi nhanh nhẹn trong bộ quần áo phạm nhân, Luyện theo chân quản giáo bước vào phòng thăm gặp. Trái với những lần tiếp xúc với báo chí trước đây, Luyện thường tỏ thái độ bất cần, không hợp tác. Nhưng lần này, hắn trả lời rành rẽ từng câu hỏi, không rụt rè, khúm núm.
Dù đã nghe nói rất nhiều về sự lạnh lùng, tàn độc của Lê Văn Luyện, nhưng khi ngồi đối mặt với hắn, cách chỉ một tầm tay, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác chợn rợn. Thật khó lý giải, một kẻ mặt còn búng sữa kia lại có thể xuống tay man rợ đến như vậy. Có cảm giác, quỷ dữ ẩn mình trong khuôn mặt sáng láng ấy.
Dù muốn, dù không, trong suốt buổi trò chuyện, thỉnh thoảng tôi vẫn phải nhắc lại đôi chút đến vụ giết người kinh thiên động địa mà Luyện đã từng gây ra.
Mỗi chi tiết, hắn có thể kể lại vanh vách không sai một ly so với những gì đã khai ở cơ quan điều tra, khai trước tòa và “khai” với cơ quan báo chí.
Nhưng đáng kinh hãi ở chỗ, giọng hắn cứ đều đều, không cảm xúc, chậm rãi như vọng lên từ âm ty địa ngục khi thuật lại cái chuyện cắt cổ nạn nhân ra làm sao, máu phun thế nào, y như thể người ta nói về chuyện… vặt nắm lông gà. Thật khó tìm được chút gì gọi là sợ hãi, run rẩy trong giọng nói của kẻ giết người máu lạnh này.
Chỉ đến khi nhắc đến gia đình, người thân, đặc biệt là người mẹ và đứa em út mới lên 4 tuổi của mình, Luyện mới bộc lộ chút ít như là sự xót xa, ân hận. Khuôn mặt hắn chùng xuống. Hắn có vẻ suy nghĩ mông lung lắm.
Có lẽ, sau khi cướp đi mấy mạng người, tạo ra cảnh ly tán, đảo điên cho gần chục gia đình, giờ đây, hắn đã biết hồi tâm, chuyển ý?
Lúc ấy, Luyện cố tình ngoảnh mặt nơi khác, tránh ánh nhìn của phóng viên. Nói thật, tôi cũng đã mong chờ ở cặp mắt dường như vô hồn kia nhểu ra vài giọt nước, chí ít là như vậy.
Nhưng tuyệt nhiên không có, Luyện nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng. Và, trong cả buổi, cũng không thấy hắn nói “mình đáng chết”, như đã từng nhắc nhiều lần với báo chí.
Theo một số cán bộ quản giáo của Trại giam số 3, kể từ khi vào đây, Luyện vẫn ăn ngủ bình thường, không có dấu hiệu chán chường, bế tắc.
Tự làm mới mình bằng thói quen… đọc sách!
Trong suốt buổi trò chuyện cùng Công lý & Xã hội, Lê Văn Luyện bộc lộ gần như tất cả cái bản chất lệch lạc, bất thành nhân của mình. Không chỉ nổi bật ở cái bản chất lưu manh, hắn còn khiến người đối diện hoảng loạn, kinh khiếp bởi sự lạnh lùng, tàn độc toát lên từ chân tơ, kẽ tóc.
Có lẽ, nhân cách “ma quỷ” ấy Luyện có được là nhờ trui rèn nhiều năm bằng lối sống hoang dại như cây cỏ. Ở hắn, người ta nhận thấy sự vô cảm đến tột cùng qua thần thái khuôn mặt khi kể lại những chi tiết trong vụ thảm sát tiệm vàng, vụ án mà sẽ mãi là nỗi ám ảnh dai dẳng, ký ức kinh hoàng của những người liên quan và của toàn xã hội.
Nhưng cũng phải thừa nhận, khi giông gió qua đi, dư luận cũng dần chìm lắng thì ở trong Trại giam số 3 này, Luyện đã có chút ít thay đổi dù là rất hiếm hoi.
Ngay ở cách xưng hô, hắn cũng đã học được phép tôn trọng người lớn tuổi, trả lời câu hỏi cũng không còn tuyệt đối nói trống không. Hắn đã biết dùng một số từ thưa gửi thông thường mà đáng lẽ một đứa trẻ có nhân cách biết sử dụng thuần thục từ khi mới lên mười.
Và đặc biệt, kể từ khi vào đây, Luyện còn học được thói quen… đọc sách! Vẫn biết, chuyện đọc sách, báo của phạm nhân để giải trí nó chỉ là chuyện hết sức bình thường mà trại giam nào cũng có, ấy nhưng cái chuyện Lê Văn Luyện, kẻ từ nhỏ tới giờ chỉ quen với dao phớ chọc tiết lợn, game online, suốt ngày giao du với đám choai choai du thử, du thực mà nay tự nhiên thích đọc sách, lại là sách “thánh hiền” thì âu cũng là chuyện lạ thường.
Chắc nhiều người cũng đã nhắc đến hai từ giá như khi nói về “sát thủ” Lê Văn Luyện. Giá như hắn không đứt gánh sách đèn từ khi còn quá trẻ; giá như bố mẹ hắn thôi buông lỏng quản lý mà chăm bẵm, giáo dưỡng con cái được tốt hơn thì đâu đến nỗi xã hội phải chứng kiến một ác quỷ đội lốt người đã gây ra cái chết bất toàn thây cho gia đình anh Ngọc? Và, sẽ còn bao nhiêu “Lê Văn Luyện thứ hai”, “Lê Văn Luyện thứ ba”…, nếu các bậc sinh thành không giật mình chấn chỉnh con dại ngay từ bây giờ?
Thế cho nên, dù chả biết cái đầu trọc lốc của Luyện học được những gì sau ít ngày “đánh đu” với thú vui “tao nhã” là đọc sách ấy, nhưng như thế cũng còn may mắn vạn lần nếu hắn bỏ ra cả quãng năm dài, tháng rộng sắp tới để học hỏi những vô luân, tàn độc vốn đầy rẫy trong chốn lao tù.
“Có phạm nhân chửi em ác và còn đòi “làm thịt”…”!
– Luyện được đưa vào Trại giam số 3 từ bao giờ?
– Em vào đây hôm 4/6/2012.
– Thấy có khác gì không so với hồi còn ở “trại Kế” (Trại tạm giam Công an tỉnh Bắc Giang)?
– Ở đây được đi lại nhiều hơn, khỏi “tù” chân, nhưng phải mỗi tội thời tiết trong này nóng hơn ngoài Bắc!
– Có sợ gió Lào không?
– Em chưa biết gió Lào ra làm sao nên chả sợ.
– Từ khi vào đây, gia đình, người thân đã ai vào thăm Luyện chưa?
– Dạ, chưa thấy.
– Mong ai vào thăm nhất? Mẹ hay bạn gái?
– (cười) Mẹ chứ!
– Luyện ở chung phòng với ai?
– Dạ, em ở cùng với 70 phạm nhân nữa.
– Khi mới vào, thái độ của các phạm nhân cùng phòng đối với Luyện thế nào?
– Cũng bình thường, có người quý, có người ghét, có người còn không nhận ra em, phải mãi sau người ta mới biết.
– Người quý nhiều hơn hay người ghét nhiều hơn?
– (cười) Ngang nhau ạ.
– Thế có biết tại sao họ ghét mình?
– Họ bảo, sao mà dã man thế!
– Họ nhận xét như vậy có đúng không?
– Cũng đúng.
– Đúng như thế nào?
– Thì em thấy mình cũng dã man thật! Có phạm nhân thấy em đi qua còn chửi em độc ác, họ dọa “làm thịt” em!
– Có sợ không?
– Chả sợ!
– Vì sao?
– Em có làm gì họ đâu? Nếu họ mà cố tình gây sự, em báo cáo cán bộ, nếu cán bộ không xử lý thì… (im lặng).
– … thì Luyện “tự xử” họ à?
– (Im lặng)
– Phạm nhân ấy tên là gì? Có ở cùng buồng không?
– Không biết, ở buồng khác. Mà cùng buồng em cũng chả sợ!
– Mỗi bữa Luyện ăn được mấy bát cơm?
– Em ăn hết xuất ăn của trại, thỉnh thoảng không hết.
– Sao không ăn hết?
– Tại em cứ suy nghĩ linh tinh…
– n hận à?
– (Im lặng)
– Tối có ngủ được không?
– Em ngủ bình thường, từ 9 giờ tối đến 5 giờ sáng hôm sau.
– Luyện có hay bị ám ảnh bởi những nạn nhân mình đã giết?
– Không, thỉnh thoảng em chỉ thương con bé. Nó còn nhỏ quá, mà lại chả có tội tình gì…
– Thế những nạn nhân kia thì họ có tội với Luyện à?
– Không.
– Họ không có tội, sao giết họ dã man thế?
– Tại em không giết “bọn nó”, thì “bọn nó” cũng giết em. Lúc đấy em chả nghĩ được gì
nhiều, chỉ biết cố gắng giết cho hết thôi!
– Giờ có thấy ân hận không?
– Có, em ân hận vì giết nhiều người quá. Với lại, vì em mà người thân phải đi tù. Em thương mẹ…
Tranh thủ đọc sách “thánh hiền”!
– Một ngày trong trại của Luyện như thế nào?
– Em dậy từ 5h sáng, tập thể dục, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng, 7h đi làm, 11h ăn cơm trưa rồi nghỉ đến 13h đi làm, 17h nghỉ…, ăn cơm tối, xem ti vi, đọc sách báo đến 21h đi ngủ.
– Thời gian rảnh rỗi Luyện làm gì?
– Em xem ti vi cùng mọi người. Dạo này em còn hay đọc sách đấy! (cười)
– Đọc sách cơ à, sách gì thế?
– Em đọc cuốn Dưỡng sinh bằng năng lượng sinh học mượn của anh cùng phòng.
– Nội dung cuốn sách đó thế nào?
– Đấy là cuốn sách dạy các cách điều khiển, phát huy nguồn năng lượng trong cơ thể, nhưng phải tập nhiều mới làm được!
– Thế Luyện đã tập được nhiều chưa?
– Em chưa, tại em toàn dậy muộn…
– Sắp tới có kế hoạch sẽ học theo sách không?
– Em định nhờ anh cùng phòng dạy.
– Thế còn hay đọc sách gì nữa?
– Em không.
– Luyện có hay trò chuyện với các phạm nhân khác trong phòng?
– Cũng thỉnh thoảng, em chỉ nói chuyện với vài người.
– Hay nói chuyện gì?
– Mấy anh đấy cũng khuyên em cải tạo.
– Thế còn các cán bộ quản giáo thì sao?
– Dạ, cán bộ cũng động viên em.
– Luyện quý cán bộ quản giáo nào nhất?
– Em chưa tiếp xúc nhiều nên chưa biết.
– Ngày còn ở “trại Kế” Luyện quý ai?
– Dạ, nếu có điều kiện, anh cho em gửi lời cảm ơn “Thầy” Vũ Khắc Quyết, cán bộ ở Trại tạm giam Công an tỉnh Bắc Giang. Em cảm ơn vì “Thầy” ấy hay quan tâm, động viên những lúc gia đình, người thân em lâu chưa vào thăm…
– Có gửi lời cảm ơn hay xin lỗi ai nữa không?
– Dạ, em xin lỗi người thân. Vì em mà họ phải đi tù…
– Không gửi lời xin lỗi gia đình nạn nhân à?
– Có, nhưng chắc họ cũng chả nhận lời xin lỗi của em đâu. Em nghe nói, họ còn đang định kiện em nữa cơ mà.
– Sau này khi ra tù, gặp lại người thân gia đình nạn nhân, Luyện có sợ không?
– Em chỉ sợ họ trả thù bố mẹ em thôi, còn em dám làm, dám chịu, họ muốn làm gì thì làm.
– Nếu họ trả thù, Luyện có phản kháng lại không?
– (Im lặng suy nghĩ)… À, mà anh cho em gửi lời chúc đến một người nữa nhé?
– Người yêu à?
– Không, chỉ em yêu cô ấy thôi. Em “sợ” cô ấy lắm!
– Sợ như thế nào?
– Em cũng không biết nữa. Cô ấy nói thế nào em cũng làm theo.
– Trước khi bị bắt, Luyện đã ngỏ lời cùng cô ấy chưa?
– Em không dám nói. Cô ấy tên Thanh Tâm ở Lục Nam (Bắc Giang), cách nhà em mấy km, vừa tốt nghiệp THPT. Em chúc cô ấy đậu đại học…
Đôi khi, trong lúc trò chuyện cùng Lê Văn Luyện, tôi có cảm giác thà rằng hắn cứ điên điên, khùng khùng như ối kẻ tâm thần chui cống rãnh cào bới rác rưởi tanh nồng nhét vào mồm, vào miệng rồi lên cơn “hóa dại mất khôn” thì đã đành một nhẽ. Đằng này hắn cứ phây phây, sáng láng từ trên xuống dưới, tỉnh rụi nói chuyện giết chóc khiến người nghe bải hoải, rụng rời. Hành động của hắn chả khác gì quỷ sứ.
Lê Văn Luyện là một cái gì đó giống như hiện thân của bóng tối, của quỷ sa tăng. Dù người ta có mổ xẻ, đào sâu phân tích nhằm phơi bày động cơ giết người của hắn thế nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm tội ác.
Ân hận vì làm lỡ dở việc học hành của em trai
Không chỉ vùi dập tương lai của bản thân mình, Luyện còn chà đạp lên tương lai, danh dự của cả gia đình, dòng họ. Chỉ vì những ham muốn tội lỗi, hắn đã tạo nên cảnh ly tán đảo điên, đẩy hết thảy già trẻ lớn bé từ ông nội, bà nội, cố nội đến đứa em ruột 4 tuổi nói chưa “tròn vành, rõ chữ” vào cơn bĩ cực, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai . Cha đi tù, mẹ lang thang, cầu bơ cầu bất…, nhưng điều khiến hắn day dứt nhất là đứa em trai tên Long, vì hắn mà phải lỡ dở việc học hành, đi phụ hồ chui lủi, tương lai mờ mịt…
Luyện kể, ngày trước, thỉnh thoảng hắn cũng tiếc mình đã bỏ học quá sớm. Mỗi khi nhìn chúng bạn đồng trang lứa vẫn còn tung tăng cắp sách tới trường, hắn cũng cảm thấy tủi hờn đôi chút. Chính vì lẽ đó, hắn mới rời quê đi “làm ăn xa”. Bởi, hắn không muốn bạn bè cười nhạo rằng, hắn bỏ học chỉ để làm “thằng mổ lợn”! Hắn sợ “mất mặt” với bạn bè.
Ngẫm cũng lạ, một kẻ quái thú như Lê Văn Luyện, xuất thân không có gì sang cả, bỏ học từ nhỏ đi xách vữa, phụ hồ, lang chạ đầu đường xó chợ cùng đám nhầng nhầng tóc xanh, tóc đỏ. Ấy vậy mà hắn vẫn cố kiết tỏ vẻ “ta đây con nhà bề thế”? Đó cũng là một phần trong cái lối sống và nhận thức lệch lạc của hắn, là tiền đề cho quá trình phạm tội sau này.
Nhưng điều rất dễ nhận ra, giờ đây, Lê Văn Luyện đã dần trút bỏ cái vẻ “giang hồ vặt” đi rất nhiều. Ngày trước, hắn luôn cố tỏ ra cứng cỏi, bất cần. Hắn thường “nói cứng” với báo chí, với dư luận rằng mình dám làm dám chịu, rằng mình “đáng ngàn lần tội chết” để như muốn “thể hiện bản lĩnh đàn ông”. Ngay cả cái chuyện hắn đã run như cầy sấy khi đối diện với làn sóng người căm phẫn gào thét, nguyền rủa, muốn “ăn tươi, nuốt sống” trong suốt hai lần bị đưa ra tòa xét xử, hắn giấu biệt, mãi đến giờ mới chịu nói ra. Phải chăng, hắn đã bị khuất phục khi đứng trước tòa ngang dãy dọc ở trại giam?
Trung tá Cao Đức Trung, người có hơn 30 năm công tác tại Trại giam số 3, cho rằng, bất cứ phạm nhân nào, dù có lưu manh, tàn độc đến đâu cũng phải run sợ khi đứng trước pháp luật, đứng trước những bản án nghiêm minh. Quãng thời gian cải tạo trong trại giam sẽ giúp những kẻ một thời lầm lỡ đó suy ngẫm lại những tội lỗi trong quá khứ để thay đổi nhận thức, suy nghĩ, lối sống lệch lạc của mình. Mặc dù, cũng có không ít những phạm nhân cứng đầu, cứng cổ khiến cán bộ quản giáo phải bỏ rất nhiều công sức để giáo dục, cảm hóa.
Ám ảnh bởi tội ác của mình
Cũng theo Trung tá Trung, mỗi phạm nhân ngày đầu nhập trại, khi vừa mới bị cách ly với xã hội bên ngoài, họ thường hay có tâm lý buồn chán. Đây là quãng thời gian mà họ day dứt, ân hận nhiều nhất về những sai lầm, tội ác mà mình đã gây ra. Bởi, lúc này họ mới ý thức sâu sắc được cái giá phải trả và ý nghĩa cuộc sống tự do mình vừa đánh mất. Đó cũng là lúc họ rất cần đến sự giáo dục, uốn nắn, định hướng tư tưởng từ các cán bộ trại giam. Thế cho nên, đã có hàng ngàn, hàng vạn phạm nhân bắt đầu hành trình phục thiện của mình từ Trại giam số 3, từ cái “bến hoàn lương” đóng trên khoảnh rừng có tên gọi Vực Rồng này.
Lê Văn Luyện cũng không là ngoại lệ. Mặc dù nhiều lúc, hắn vẫn cố tình “lên dây cót” trấn an mình, nhưng thực chất, kể cả khi đã yên vị trong cái trại giam nơi rừng xanh núi đỏ, khi không còn vướng bận bởi nỗi lo bị dính “đòn thù”, thì cũng là lúc hắn bị ám ảnh dữ dội nhất bởi tội ác mình đã gây ra.
Luyện kể rằng, thời gian gần đây, đêm hắn thường hay giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng. Có lẽ, ngay bản thân hắn cũng quá kinh sợ, ám ảnh bởi tội ác mà mình đã gây ra. Thế cho nên, một sát thủ có gương mặt lạnh lùng, lạnh như lưỡi hái tử thần kia cũng đến lúc phải run sợ, phải ăn năn hối cải. Hắn ngồi co ro góc phòng thăm gặp ở trại giam để nói mãi với tôi về những nỗi lo sợ đó.
Và, cũng kể từ khi vào trại, không còn bị bấn loạn bởi những mưu mô, toan tính, Luyện đã có “những bước chuyển mình” trong suy nghĩ. Nào là thương ông bà nội già nua, nghèo khó; thương mẹ và em hắn “gianh tre, nứa lá” thế kia biết lấy đâu tiền tỷ để đền bù, và họ sẽ sống ra sao giữa bốn bề dư luận? Nhưng, điều bất ngờ hơn cả trong suốt buổi chiều trò chuyện cùng PV, Luyện bắt đầu “tấn công” báo chí…
Báo chí nói sai về em nhiều lắm!
– Vào trại, Luyện làm công việc gì?
– Em làm ở đội sản xuất lông mi giả.
– Làm có khó không?
– Em mới tập được ít ngày nên làm cũng không nhanh lắm, chỉ bằng một nửa so với các phạm nhân khác. Còn hình thức chắc đạt 70%, có cái làm ra em cũng thấy đẹp! (cười)
– Có định cố gắng học thành tài để khi mãn hạn tù thì lập nghiệp bằng nghề này không?
– Em cũng chưa biết, thời gian còn dài mà! Nhưng em thấy nghề này cũng hay hay.
– Khi còn ở ngoài đời Luyện làm gì?
– Làm linh tinh, khi thì theo người ta đi xây, khi thì phụ bố mẹ thịt lợn. Em cũng hay đi chơi…
– Nghe nói Luyện chơi game giỏi lắm?
– Em chơi Đế chế, nhưng cũng bình thường thôi.
– Tiền chơi game lấy ở đâu?
– Tiền chơi game không tốn mấy, các cái khác tốn hơn nhiều.
– Luyện còn tiêu tiền vào việc gì nữa?
– Đi uống cà phê, đi chơi với bạn, đánh bài… (giọng chuyển sang gay gắt). Mà em thấy báo chí nói sai sự thật nhiều lắm!
– Nói sai như thế nào?
– Họ nói em chơi game online thiếu tiền nên mới đi cướp tiệm vàng.
– Không đúng à? Thế Luyện đi cướp để làm gì?
– Em cần tiền để “chuộc” xe với tiêu xài thôi!
– Xe “cắm” bao nhiêu tiền?
– Dạ, 5 triệu, cả tiền lãi chắc khoảng gần 7 triệu.
– Thế mà vác ba lô đi cướp tiền tỷ?
– Em mang ba lô đựng dao phớ, đèn pin với mấy thứ linh tinh. Đến khi thấy nhiều vàng quá, em lấy hết.
– Lấy hết để có tiền bỏ trốn à?
– (Im lặng)
– Luyện thấy báo chí còn nói sai điều gì nữa?
– Nói mẹ em bị dở người, bị thần kinh bỏ đi lang thang…
– Thế Luyện nghĩ mẹ mình có bị điên không khi con trai giết người hàng loạt?
– (Im lặng suy nghĩ rồi như chợt nhớ ra)…Họ còn bịa ra chuyện em trai em mang vàng bỏ trốn vào trong Nam. Nó sợ bị người ta trả thù nên mới tránh đi thôi.
– Đã có nhiều phóng viên, nhà báo vào trại gặp Luyện chưa?
– Hồi còn ở “Trại Kế”, Bắc Giang thì gặp khoảng 20 – 30 nhà báo.
– Ít thế thôi à? Tưởng ngày ở ngoài đó Luyện phải gặp nhiều nhà báo lắm chứ?
– Thấy “thầy” (cách gọi nôm na đối với cán bộ trại giam) ở trại giam bảo, báo viết về em có cả vài nghìn bài, em gặp làm sao được nhiều nhà báo thế để họ viết?
– Luyện có hay đọc các bài báo viết về mình không?
– Ít lắm, ngày trước các “thầy” không cho đọc, sợ em hoang mang.
– Thế giờ đã bớt hoang mang, yên tâm cải tạo chưa?
– Dạ, rồi!
Trung tá Cao Đức Trung, người có hơn 30 năm công tác tại Trại giam số 3: “Bất cứ phạm nhân nào, dù có lưu manh, tàn độc đến đâu cũng phải run sợ khi đứng trước pháp luật, đứng trước những bản án nghiêm minh”.
Nếu biết không bị tử hình, em đã không bỏ trốn!
– Thế Luyện biết dưới 18 tuổi thì không bị “dựa cột” từ khi nào?
– Lúc gặp luật sư.
– Khi đó có mừng không?
– Cũng bình thường, tại em vẫn chưa tin lắm. Đến khi ra tòa em vẫn sợ bị tử hình cơ mà,
tại vì tội mình nặng quá. Em sợ “người ta thay đổi”…
– Gia đình có ai biết trước là Luyện sẽ thoát “án tử”?
– Mãi về sau mới biết, chứ đầu tiên ai cũng nghĩ em bị tử hình nên mới để em trốn.
– Lúc chạy trốn Luyện mang theo những gì?
– Chỉ có một bộ quần áo, mấy bao thuốc lá với 200 nhân dân tệ.
– Ai cung cấp những thứ đó cho Luyện?
– Dạ, chú em.
– Thế còn vàng mang theo?
– Em không dám bán vì sợ bị lộ.
– Khi bị bắt có sợ không?
– Có ạ! Lúc ở trong “trại Kế” cũng thế, càng gần đến ngày phải ra tòa, em càng sợ. Với lại, em cũng lo người ta trả thù gia đình mình, may mà hôm đấy có nhiều công an…
Dù Lê Văn Luyện cũng có đưa ra một số “quan điểm” để phản pháo báo chí, nhưng thực chất, hắn cũng thừa hiểu rằng, không chỉ riêng báo chí lên án, gia đình nạn nhân căm phẫn, mà hắn còn bị toàn xã hội tẩy chay vì hành vi phạm tội mất nhân tính của mình.
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."