Đừng nghĩ vợ sẽ chờ chồng chơi chán rồi về, phụ nữ giờ đi là có thằng khác thay anh chăm vợ ngay
Nhiều người cho rằng, phụ nữ đáng sợ nhất là những giọt nước mắt. Thế nhưng, tôi nghĩ, phụ nữ đáng sợ nhất là khi im lặng và bình thản bất cần. Khi đó, họ chả mong chờ gì, sống dửng dưng không quan tâm đến ai, kể cả chính bản thân họ.
Họ cười, họ vui chơi, nhưng bên trong là cả một khối băng lạnh lùng. Đến lúc đó, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể lay chuyển được họ. Họ không cần đàn ông, thậm chí xem đàn ông chỉ là món đồ chơi trên tay. Lúc đó, chính là lúc họ đáng sợ nhất.
Tôi có cô bạn thân từ hồi còn mặc tã lót tắm mưa, hai đứa thân lắm cho đến khi chúng tôi cưới chồng. Vì mỗi đứa một phương, chúng tôi cũng ít liên lạc với nhau. Cũng may, thời nay có Facebook nên dù ở xa, tôi vẫn nắm được tình hình của bạn.
Cô ấy cưới chồng trước tôi 2 năm, có con trước tôi 3 năm. Giai đoạn đầu của hôn nhân, cô ấy khá hạnh phúc vì được chồng yêu chiều vợ, quan tâm vợ. Thế nhưng, sau khi mang bầu và sinh con, cô ấy tăng gần chục kg. Từ một cô gái nhỏ nhắn 46-47kg, cô ấy thành bà mẹ xề 60kg (trong khi cao vỏn vẹn có 1,5m). Thế là từ đấy, chồng cô bắt đầu lơ là, không quan tâm đến cô nữa.
Phần bản thân khó giảm cân, phần bận chăm con nên cô cũng không quan tâm đến tình trạng của mình. Cô nói: “Tao muốn ăn kiêng mà sợ không có sữa cho con. Vả lại tao định con 2 tuổi thì sinh đứa nữa rồi giảm cân luôn một thể. Giờ giảm cũng vô ích”. Có lẽ đây là sai lầm của nhiều bà vợ, cứ vô tư cho rằng chẳng sao cả, giờ con cái rồi thì ngoại hình có là gì đâu.
Thế nhưng, chồng cô bạn tôi thì chẳng nghĩ vậy, thành ra anh ta chê vợ, chán vợ, rồi ra ngoài suốt ngày, chẳng thấy mặt mũi đâu. Bạn tôi bắt đầu khóc lóc, ca thán về chồng. Không lần nào tôi hỏi đến gia đình mà cô ấy không cay đắng phun ra những lời đau đớn, tủi hờn. Tôi chẳng có kinh nghiệm gì hơn cô bạn tôi nên chả giúp gì được cho bạn.
Tôi nhớ, khi tôi quyết định cưới chồng, bạn tôi bảo: “Trời ơi, cưới làm gì mày. Tao mà biết cưới chồng chán thế, khổ thế thì tao chỉ yêu thôi, không cưới đâu. Yêu chán kiếm đứa con rồi thôi. Ở vậy nuôi con còn sướng hơn”. Nghe bạn nói tôi cũng ớn, nhưng nói thiệt, tôi vẫn là phụ nữ thế hệ 8x nên dù thoáng cỡ nào cũng chả dám làm như lời bạn nói.
Rồi tôi bước vào hôn nhân và nhận ra bạn tôi nói chả sai một ly nào cả. Giờ tôi y như bạn, buồn bã, sầu thảm. Còn bạn tôi, sau khi sinh đứa thứ hai dường như bạn tôi lột xác. Tôi ít thấy bạn tôi ca cẩm chuyện chồng con. Đặc biệt, bạn tôi quyết tâm giảm cân. Bé sau tròn 2 tuổi thì bạn tôi giảm cân thành công với số kg gần bằng thời con gái. Những nét đẹp thời xưa cũng dần quay về. Bạn tôi tự tin hơn, yêu đời hơn.
Gần đây, bạn tôi thường xuyên đi chơi, du lịch khiến tôi rất ngạc nhiên. Bởi lâu rồi bận rộn chuyện gia đình nên tôi cũng ít hỏi han bạn, chỉ theo dõi bạn qua Facebook. Tôi ngỡ rằng gia đình bạn đã ổn. Thế nhưng không phải.
Lần trước, bạn xuống chơi, tôi tranh thủ gởi con chạy ra cafe với bạn. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bạn đi cùng một người đàn ông, giới thiệu là bạn. Tôi nghe cái Thanh, bạn chung của chúng tôi bảo nhỏ: “Bồ nó đó. Lão ấy muốn xin cưới nó mà nó đang phân vân”. Phải nói tôi khá sốc trước thông tin này. Tôi hỏi và bạn xác nhận đúng.
Tôi bảo:
– Vậy mày tính sao? Bỏ chồng lấy anh này à?
– Không, tao chơi qua đường cho vui thôi, chứ lão này không phải mẫu người của tao.
– Mày không sợ chồng biết à?
– Biết thì sao? Cùng lắm là ly dị, tao chán lão đến tận cổ rồi. Chẳng qua còn con cái với tao chưa xác định đến với ai nên cứ kệ thôi chứ lâu rồi tao có thèm nói chuyện, quan tâm gì lão đâu.
– Vậy mà ổng không ý kiến gì à?
– Ý kiến gì? Lão đi tối ngày có thèm về đâu mà ý với kiến?
– Mày có nghĩ chồng mày cũng có bồ nhí không?
– Tao nghĩ là có mà tao không quan tâm. Kệ xác lão.
Thế đấy, khi phụ nữ đã quá chán ngán với hôn nhân. Họ thật sự trở nên vô tâm và bất cần đến đáng sợ. Là phụ nữ, tôi biết trong lòng bạn tôi chả vui vẻ gì như bề ngoài cô ấy thể hiện. Chỉ là, nỗi đau quá lớn rồi khiến bạn tôi trở nên sắt đá, cứ phải mạnh mẽ để đi qua năm tháng, chẳng quan tâm, chẳng níu kéo cũng chẳng hy vọng gì.
Lần mới nhất gặp lại bạn, tôi cũng lại hỏi chuyện gia đình, bạn tôi bảo đã nói chuyện ly hôn với chồng nhưng anh ta không đồng ý và mong cô ấy cho anh một cơ hội để quay về. Thế nhưng bạn tôi bảo: “Lòng tao đã nguội lạnh lâu rồi. Dù giờ trong lòng chả có ai, nhưng tao cũng không còn cần ai nữa. Chồng tao dạo này cố gắng thay đổi, quan tâm vợ con hơn, về nhà sớm chơi với con. Thế nhưng tao vẫn không thể mở lòng ra được”.
Phụ nữ là người trọng tình, thậm chí là hơi lụy tình, thế nhưng khi mà họ đã nguội lòng, thật khó để có thể quay trở lại. Người ta nói, đàn ông ngoại tình có thể quay về, còn phụ nữ thì không là rất đúng. Bởi nếu không phải quá thất vọng, quá chán nản thì chẳng người phụ nữ nào lại dám ngoại tình. Mà một khi họ đã làm như vậy, họ chẳng còn muốn quay đầu lại nữa đâu. Vì vậy, đàn ông à, đừng bao giờ lơ là với người phụ nữ của mình. Bởi bạn không quan tâm thì sẽ có người khác quan tâm, chăm sóc vợ thay bạn. Thật đấy.
Có thể các anh cho rằng phụ nữ vậy thì đáng vứt đi. Tôi thì nói thiệt, đã qua rồi cái thời mà phụ nữ nhẫn nhịn, chịu đựng sự vô tâm, ích kỷ của đàn ông. Khi họ là người phụ nữ độc lập, xinh đẹp và tự tin, họ sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Cho dù anh có cưới một chục cô vợ mà vẫn cứ giữ cái tính vô tâm, ích kỷ, chỉ biết bản thân mình thì anh còn sẽ phải tiếp tục cưới vợ mới thôi. Lúc đó, khổ nhất chính là con cái – những đứa trẻ vô tội.
Đôi khi tôi cũng có ý nghĩ như bạn tôi, hay ta cũng đi kiếm một nhân tình, để được làm một người phụ nữ yếu đuối, được thương yêu, chiều chuộng. Thế nhưng tôi vẫn sợ, sợ đập tan cái gia đình nhỏ bé mà tôi đã cố gắng xây đắp bao năm, sẽ lấy đi cái tổ ấm che mưa che nắng cho con. Vậy mà, đôi lúc nằm trong chăn lạnh lùng, tôi vẫn cảm thấy dao động dữ dội. Tôi chỉ thầm mong, chồng ơi, anh hãy cho em một chút hơi ấm của tình yêu, để em có thể mạnh mẽ vượt qua những phút giây yếu lòng. Em sợ lắm, sợ đến một lúc nào đó em sẽ trở nên lạnh lùng, trở nên bất cần đời chỉ vì không nhận được bất kỳ một cảm giác yêu thương, bình an nào khi ở bên anh.