Cứ đến bữa cơm là con gái sẻ riêng 1 phần cơm với thức ăn vào bát tô cho mẹ già và cho chó ăn chung, hàng xóm biết chuyện nên mắng cô nhưng sự thật thì…
Không phải gia đình nào cũng có được cuộc sống thoải mái với điều kiện khá giả của mình. Cũng chính vì lẽ đó có rất nhiều những chuyện đã xảy ra không ai có thể tin được. Trước kia, cô với mẹ vốn vẫn sống rất hòa thuận. Chỉ có điều không hiểu lý do gì mà thời gian gần đây mẹ già của cô thay đổi tính nết.
Thời gian gần đây mẹ già của cô đã lẩm cẩm đi nhiều. Bà suốt ngày ôm con chó rồi đòi ăn chung, ngủ chung với nó. Chỉ cần cô con gái bắt bà ăn riêng là lập tức bà khóc um trời luôn. Thế là tặc lưỡi thôi chiều lòng mẹ già. Mẹ cô nào còn có nhiều thời gian nữa đâu. Muốn báo hiếu cho mẹ mà mẹ cứ thế này khiến cô con gái cũng lực bất tòng tâm.
Từ dó cứ đến bữa cơm là con gái lại sẻ riêng 1 phần cơm với thức ăn vào bát ô tô cho mẹ già và chó ăn chung, hàng xóm biết chuyện ai nấy đều chửi cô con gái bất hiếu. Thậm chí còn có những người vừa thấy cô đi qua đã nhổ luôn nước bọt xuống đất rồi rủa:
– Cái loại vô phúc mới có đứa con như thế. Già yếu ốm đau rồi mà nó chăm sóc mình không bằng con chó.
Thật tình có giải thích mọi người cũng chẳng thể nào mà hiểu nổi. Cô con gái chỉ biết lau nước mắt nên cô cứ im lặng như vậy không nói gì cả mà chỉ làm theo đề nghị và những yêu cầu vô lý của người mẹ già mà thôi.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi, cô con gái vẫn đáp ứng yêu cầu ăn chung với chó của mẹ mình. Hàng xóm vẫn chửi con gái bất hiếu nhưng rồi mọi thứ cũng qua. Cô chấp nhận được cái việc mình bị hàng xóm láng giềng chửi nhưng lại đau đớn vô cùng khi nhìn mẹ già ăn uống như thế. Lần nào cô con gái dù là cho chó ăn nhưng tô cơm ấy lúc nào cũng rất nhiều thịt ngon và cả rau nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến một hôm tiếng kèn đám ma vang lên. Nhìn vào căn nhà cũ, rõ ràng mẹ già vẫn còn, cô con gái cũng thế. Hàng xóm thấy có đám ma thì đều đến để cùng giúp 1 tay. Vậy mà, đám ma ấy chẳng phải đám ma của người mà là đám ma của 1 con chó. Kèn đám ma vẫn vang lên, mọi người bắt đầu xì xào những tiếng to nhỏ. Bà mẹ già quỳ xuống rồi ôm chặt lấy con chó đã chết khóc nức nở:
– Con ơi, sao con bỏ ta mà đi.
– Con ơi…
Ai nấy nhìn nhau lắc đầu thương cảm. Lúc này cô con gái mới nức nở:
– Mẹ cháu bị lẫn, bà coi cháu như người ngoài vậy. Cứ gọi con chó của nhà mình là con. Từ đó bất cứ lúc nào cũng đòi ăn cơm với nó, thậm chí đòi ngủ với nó khiến cháu phải đem con chó ấy lên giường cho mẹ già ôm ngủ. Giờ nó chết đi rồi, thật sự con không biết phải làm sao với mẹ mình nữa các cô các bác ạ.
– Thôi còn nước còn tát, cứ chờ xem chắc mẹ cháu sẽ khá hơn thôi. Tuổi già thường thế mà, lẫn rồi chẳng còn nhận thức được ai với ai nữa.
– Dạ, cháu khổ tâm lắm khi ngày nào cũng phải chia đôi cơm của mẹ với chó ăn chung nhau.
– Chúng ta đã trách lầm con bé rồi. Tội nghiệp nó…
Hàng xóm ai cũng nhìn nhau rồi cúi gằm mặt. Cũng đúng, suốt thời gian qua thậm chí cô con gái còn bị tách ra khỏi cộng đồng chỉ vì họ nhìn thấy cô đối xử quá tệ với mẹ già của mình. Giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, mọi người đã hiểu và thông cảm cho cô con gái ấy hơn.
Người lớn tuổi thường dễ bị lẫn và cực kì nhạy cảm. Chỉ cần 1 việc khiến họ không hài lòng thôi là họ cũng đã giận dỗi, bỏ bữa không ăn. Người đời, có lẽ sau câu chuyện này sẽ phải suy nghĩ lại về những gì mình đã làm. Đừng nên nhìn nhận một chuyện gì đó từ 1 phía. Đôi khi, chính phía mà chúng ta không thể nhìn được còn đang phải ôm khổ hơn nhiều.
Theo thể thao xã hội