Chồng mới mua cho vợ gói có cánh đấy, chắc vợ hết rồi đúng không? Là một người đàn ông nhất định bạn phải đọc bài này
Anh chị sống chung với nhau tròn 1 năm thì làm đám cưới, tính đến nay thời gian họ ở với nhau đã ngót 6 năm. Tuy tình cảm chẳng thể mặn nồng như những ngày đầu tiên sống nhưng giữa họ lại có nhiều điểm tương đồng trong sở thích và đã chấp nhận thói hư tật xấu của nhau.
Thỉnh thoảng cũng có lúc cãi nhau nhưng rồi lại thôi. Có lúc chị cũng tức lắm, định chiến tranh lạnh với chồng nhưng tính anh thì vô tư chẳng để bụng. Vừa mới cãi nhau om tỏi xong đã quay sang em – anh ngọt sớt thế nên chị chẳng thể nào giận lâu được.
Anh thuộc diện mải chơi và cũng không quan tâm đến chuyện nhà. Chị cho ăn gì thì anh ăn nấy, chị mua thêm cái váy mới có khi chồng cũng chẳng hay. Cứ tối đến anh lại tìm cách trốn vợ trốn con để tụ tập với mấy ông bạn. Thực ra chỉ là tụ hội bàn chè làm ván cờ thôi nhưng anh không muốn bị vợ hay con quấy rầy nên tìm cách trốn.
Nhiều lúc chị muốn anh đưa con đi theo để anh trông đỡ chị thằng cu lớn nhưng anh từ chối. Anh bảo: “Nó nghịch như quỷ ấy, đưa nó đi thì anh bở hơi tai trông con chứ làm gì được ngồi yên uống nước, đánh cờ. Thôi em để con ở nhà cùng đi, em trông con quen rồi mà”.
Chị nghe tức điên cả người nhưng chẳng nói được gì. Biết thế này bắt anh trông con từ nhỏ để giờ anh không thể lấy được lý do vợ trông con quen. Cũng có nhiều lần, anh vừa lẩn đi được mấy phút chị cũng vác con lên xe phi ngay đến cái địa điểm chồng tụ tập. Nhìn thấy vợ con, mặt anh méo xệch nhưng chẳng nói được câu nào. Vậy là cả tối ấy 2 đứa con chị được phá bàn cờ, còn chị cũng uống trà đá như ai.
Cuộc sống cứ phẳng lặng như thế, cho đến một ngày chị tình cờ phát hiện ra một chuyện…
Hôm ấy do cả đêm phải làm báo cáo cho cuộc họp ngày hôm sau nên sáng chị dậy hơi muộn, vội vội thay đồ đi làm ngay. Chị chẳng kịp đưa con đi học, đành đánh thức chồng dậy nhờ anh lát đưa con đi. Đến công ty thì chị thấy người khác khác, linh tính có chuyện chị vội vào nhà vệ sinh kiểm tra thì phát hiện mình “đèn đỏ”.
Vội vã xin cô bạn ngồi bên cạnh miếng băng để cứu nguy rồi đi vào họp. Trong cuộc họp bụng chị đã âm ỉ đau nhưng đến gần trưa thì không chịu được nữa. Nhiều người bảo lấy chồng thì kỳ “đèn đỏ” sẽ hết đau đằng này chị hai con rồi mà vẫn bị nó hành.
Chị vội vã xin nghỉ buổi chiều rồi phóng xe về nhà nghỉ, chẳng thiết ăn nữa. Về tới nhà chị giật mình thấy xe chồng dựng ở sân, sao hôm nay anh lại về giữa trưa không biết. Chị bước vào nhà thì nghe thấy tiếng tiếng xối nước trong nhà tắm, ngó vào thấy chồng đang dùng bàn chải chà đi chà lại vết máu đỏ thẫm trên chiếc ga giường màu trắng xanh mà chị vừa ngượng vừa vui.
– Sao trưa nay anh lại về thế?
– Anh tranh thủ về để giặt cái ga giường cho vợ. Vợ đau bụng hả, thế vào giường nằm nghỉ đi.
Chị chưa kịp khen chồng chăm chỉ, anh đã nói một câu khiến chị sững sờ: “Sáng mở tủ thấy túi đồ của vợ hết rồi, đoán vợ không biết nên khi nãy về qua hàng chị Hoa anh mua cho vợ gói có cánh đấy”. Chị ngớ người, mấy phút sau mới hiểu. Cứ tưởng anh vô tâm, mải chơi, chưa bao giờ chú ý tới vợ con, hóa ra anh vẫn âm thầm quan sát. Chị mở túi đồ của mình, thấy đúng loại mình vẫn dùng chị hạnh phúc vô cùng.
Chỉ cần một cử chỉ yêu thương, sự quan tâm tế nhị nhỏ như thế này thôi cũng giúp chị cảm nhận được rằng mình vẫn luôn được chồng coi trọng. Cuộc sống sau hôn nhân vẫn còn dài lắm và chị biết mình không bao giờ đơn độc trên con đường xây đắp nó vì bên chị lúc nào cũng luôn có anh.