“Chắc lại tiểu thư sợ đau, sợ tan hoang chỗ ấy nên mới không chịu đẻ thường chứ gì!”- “Đàn bà mà không biết đẻ”…
Em sinh mổ các mẹ ạ! Thực ra trước sinh em được bác sĩ chỉ định sinh thường nhưng vì đến ngày mà chưa có dấu hiệu gì cộng với thai nhi to, xương chậu em lại nhỏ nên bắt buộc phải mổ lấy thai.
Lúc lên bàn mổ, em vừa lo lắng vừa hụt hẫng. Lo vì không biết mổ có dễ bị biến chứng gì nguy hiểm không, liệu con em có chào đời an toàn không (đọc trên mạng thấy nhiều vụ bác sĩ mổ rạch dao trúng người em bé nên hơi sợ). Hụt hẫng vì cứ tưởng được sinh thường vừa nhanh bình phục, vừa tốt cho con nên em đã chuẩn bị hàng tá cách để sinh dễ và nhanh, ai dè chẳng được dùng đến.
Em được vệ sinh, thông tiểu rồi đẩy vào phòng mổ lúc 9 giờ sáng, bác sĩ bắt đầu tiêm gây tê cột sống. Mũi kim tiêm bé nhỏ xuyên thấu vào đốt sống lưng nhói lên một cái làm em giật bắn người.
Ông bác sĩ nghiêm giọng: “nằm yên chứ không tiêm lệch vị trí bây giờ”. Em sợ quá cứ thế cong người im thin thít. Rồi các bác sĩ xúm vào, em bị tê liệt nửa thân dưới nên chỉ biết nằm nghe tiếng dao kéo loảng xoảng mà thôi. Nửa tiếng sau, ông bác sĩ lúc nãy dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cái bụng em xuống, phải nói là tức ngực khó thở lắm, rồi tự nhiên lại như có ai moi hết ruột gan mình ra ngoài, nhẹ nhõm hẳn ra.
Đúng lúc này, tiếng oe oe vang lên, em rướn cổ lên nhìn con, giọt nước mắt bỗng dưng trào ra lúc nào chẳng biết. Khoảnh khắc thiêng liêng này cả đời em chắc không bao giờ quên được.
Trộm vía con em được 3,6 kg, đáng yêu lắm. Cứ tưởng sẽ được tự hào dài dài ai dè sau này toàn nghe mấy mẹ sinh thường trêu là: “Đàn bà mà không biết đẻ!” hay “Chắc lại tiểu thư sợ đau, sợ tan hoang c.h.ỗ ấ.y nên mới không chịu đẻ thường chứ gì!”… Ban đầu em còn cười cho qua, sau nghe riết đâm ra bực mình.
Xin thưa với các mẹ nói câu: “Sinh mổ là không biết đẻ”! Thứ nhất, vì cơ thể không cho phép nên em mới bất đắc dĩ chọn cách sinh mổ. Thứ hai, sinh mổ không bao giờ là êm đềm, nhẹ nhàng như các mẹ vẫn nghĩ.
Các mẹ có biết là sau khi truyền hết chai thuốc giảm đau, em đã vật lộn với những cơn co dạ con và đau vết mổ thế nào không? Vừa là vết rạch thành bụng, vừa là vết rạch t.ử c.u.n.g, kinh khủng lắm các mẹ à! Các mẹ sinh thường chỉ chịu cơn co dạ con và vết khâu tầng sinh môn mà thôi nên sẽ chẳng thể nào hiểu được nỗi thống khổ của mấy mẹ sinh mổ như em nhé!
Các mẹ rất mau khỏe, có thể dễ dàng đứng lên và đi lại sau vài giờ, còn tụi em ư? Ai cơ địa tốt thì ngày hôm sau đã tập đi được, ai yếu chút thì ôi thôi, ba ngày sau chỉ ngồi dậy không thôi cũng đã là cực hình. Cứ vừa nhổm lưng dậy là đau vết mổ như thấu trời xanh, ngồi dậy chưa đầy 5 giây thì mặt mũi choáng váng, tối sầm. Em nhớ mình đã bị ngất mấy lần khi tập ngồi dậy để di chuyển đấy ạ!
Đó là chưa kể các mẹ sinh thường con sinh ra sức đề kh.á.n.g cao hơn, ít có nguy cơ mắc bệnh đường hô hấp, sữa về ngay dễ dàng cho con tu ti. Còn mẹ sinh mổ con thiệt thòi hơn do không được tiếp xúc với một số lợi khuẩn có ở ngã â.m đ.ạ.o người mẹ, dễ mắc bệnh về đường hô hấp hơn và phải hai-ba ngày sau sữa mẹ mới về. Mẹ phải vất vả tìm mọi cách kích sữa khi cơ thể còn đang ốm yếu.
Mẹ sinh mổ lại còn phải kiêng cữ kĩ lưỡng hơn và thời gian kéo dài hơn. Đặc biệt, mẹ sinh mổ phải chờ ít nhất ba năm sau mới có thai lại được. Nếu ai lỡ “dính bầu” sớm quá thì có thể nguy hiểm đến tính mạng chứ chơi.
Đấy đấy! Các mẹ thấy những thiệt thòi của người phải sinh mổ như em không? Vì vậy đừng bao giờ có lời lẽ cợt nhã hay khinh thường bọn em dù chỉ là đùa vui. Thật sự tủi thân và bực mình lắm ạ! Nếu có giỏi thì các mẹ cứ thử sinh mổ như em đi rồi biết.
Theo WTT