Mẹ chồng lén mang con trai mới sinh đi chích máu xét nghiệm ADN
Người ta cứ bảo mang thai con trai là số sướng, vậy mà sao chị những ngày chị mang bầu sống ở nhà anh thì lại chịu đựng ánh mắt coi thường và nghi ngờ của mẹ chồng như thế này chứ.
Chị Lương và chồng chị kết hôn với nhau chỉ sau 8 tháng quen nhau bởi vì chị có bầu. Trước giờ Lương cũng không quá ủng hộ việc con dâu phải có bầu trước rồi mới được bước vào nhà chồng nhưng chỉ vì vỡ kế hoạch. Giờ sự việc nó đến mức này rồi thì chị không thể nào không gật đầu nhận lời cưới anh được.
Biết mẹ chồng mình là một người phụ nữ khá cổ hủ và truyền thống, Ngân giấu tiệt chuyện mang bầu của mình cũng cấm chồng không được nói với bà. Nhưng có lẽ chính vì điều đó mà gây nên quá nhiều sự hiểu nhầm tai hại phía sau đó.
Lấy nhau được 3 tháng thì bụng Lương to dần lên, dù cho dáng vóc của cô có khá nhỏ nhưng cái bụng cứ ngày càng to kễnh lên không thể nào lại không thu hút sự chú ý từ mẹ chồng được. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ xảy ra, mẹ chồng anh chép miệng thở dài khi lần đầu nghe tin chị có thai.
Nhìn thái độ đầu tiên của mẹ chồng với mình, Lương biết bà đã không hài lòng vì chuyện này. Đặc biệt là chuyện bà lúc nào cũng hỏi câu “Con có bầu từ bao giờ??” khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nhờ chồng lúc nào cũng ở bên bênh vực và che chở nên thời gian mang thai của Lương cũng không quá khó thở.
Đôi khi Lương cảm thấy khâm phục khả năng suy nghĩ và tưởng tượng của mẹ chồng cô. Đành rằng chồng cô là con trai nhà giàu có nhưng nhà ngoại cô ở quê, bố mẹ cũng đều là viên chức tử tế cả. Sao bà ấy không nhận ra tình cảm chồng cô dành cho Lương hoàn toàn là tình yêu thương của người chồng dành cho vợ mình. Anh có phải một thằng ngốc đâu mà lại đi đổ vỏ cho kẻ khác.
Rồi ngày Lương sinh bé cũng đến, nhìn thấy cháu ra đời nhưng bà tuyệt nhiên không nở lấy một nụ cười. Cô cứ nghĩ rằng nhìn thấy cháu trai giống con trai mình như khuôn đúc 1 lò thế kia bà tất sẽ nhận ra. Thế mà, bà vẫn lẳng lặng không thèm nhìn con lấy một lần.
Để rồi sinh con được 3 ngày thì Lương đang ẵm con ngủ trưa ở viện, bỗng thấy cánh tay đang nặng trĩu vì bế con của mình tự dưng nhẹ hẫng. Lương he hé mở mắt ra thì thấy cảnh mẹ chồng đang bế con trai mình ra ngoài đi đâu đó.
Ngồi dậy bước nhẹ đi theo bà vì tưởng bà bế cháu cho cô ngủ nhưng rồi Lương chết sững khi thấy bà bế con trai sang tòa nhà khu xét nghiệm. Lúc này, Lương cảm thấy như mình bị xúc phạm kinh khủng, tưởng chừng như mẹ chồng đang tát mạnh vào má cô một cú đau đớn.
Dù biết trước giờ bà vẫn luôn có ý nghi ngờ cái thai của cô không phải là cháu trai của bà nhưng tâm lương trong sạch, tấm lòng Lương lại chẳng có gì khuất tất với chồng nhưng thấy bà không thèm phân biệt đúng sai đưa thằng bé còn đỏ hỏn vào đó chích máu xét nghiệm ADN khiến Lương cảm thấy không thể nào chịu đựng được nữa.
Trở lại căn phòng, Lương lẳng lặng coi như không có chuyện gì nằm lên giường ngủ tiếp để rồi 30 phút sau có cảm giác con được đặt trả lên tay mình mà cô ứa nước mắt ôm chặt lấy con. Tội nghiệp con tôi, con có đau lắm không??
Mẹ xin lỗi vì đã để con chịu cảnh này, Lương tự nhủ.
- Mẹ ạ, con nghĩ mình sẽ về nhà ngoại ở cữ một thời gian.
- Ơ mình, em đã hứa với anh sẽ ở lại đây mà. Mẹ mình có thể chăm sóc em, em về ngoại làm chi cho cực thân ra.
- Nó muốn về thì cứ để nó về đi. Cái tâm không sạch nên cảm thấy xấu hổ không muốn ở lại cái nhà này ấy mà. Cô có giỏi thì đi luôn đi đừng về nữa.
- Dạ, con hiểu ý mẹ. Thế chào mẹ con đi.
- Cô… mày còn bước theo nó thì mày cũng không phải con tao.
- Anh ở lại với mẹ đi. Em sẽ về ngoại 1 mình.
Lương quay lưng sang nói với chồng rồi lẳng lặng thu xếp vali về nhà ngoại ở. Cô vốn dĩ chẳng thèm khát cái mác con dâu thành phố hay là cái căn nhà của bà một chút nào cả nhưng cô sẽ để bà sống khổ sở vì có cháu mà không thể nhận. 1 tuần sau, mẹ chồng Lương mới tá hỏa cùng chồng chạy sang nhà cô quỳ xuống xin lỗi gọi cháu về nhưng Lương không chấp nhận. Sao cô lại phải về căn nhà đấy chứ, ngồi trên ghế nói rõ hết mọi chuyện trước mặt cả 2 gia đình. Cô kiên quyết sẽ không về lại căn nhà đó với bà nữa.
Cứ nghĩ chồng sẽ giận mình lắm vì tự ý quyết định mà không hỏi ý anh nhưng thấy anh quay ra xe, tim Lương chợt hụt đi một nhịp vì tưởng anh đi về. Để rồi sau đó thấy chồng xách một túi vali quần áo bước vào nhìn cô mỉm cười mà Lương chực trào nước mắt. Cuộc đời này có anh vậy là quá đủ rồi, chỉ cần anh luôn tin tưởng cô thì Lương chẳng còn cần gì hết.
Theo Thể thao xã hội