Ngày cưới chị dâu đem quà tặng là chiếc gối, nửa năm sau mang giặt cô em gái òa khóc nức nở

Cha qua đời vì bệnh hiểm nghèo từ khi tôi còn chưa biết nhận thức, mẹ một mình nuôi anh em tôi khôn lớn. Mẹ vì chúng tôi mà quyết định không đi bước nữa. Anh cả hơn tôi tròn một giáp, anh hai vì bị viêm màng não nên mới sinh được hai tuần đã bị chết yểu!

Mẹ vì quá đau buồn đã thề rằng sẽ không bao giờ mang bầu và sinh con nữa, thế nên mẹ đã đi kế hoạch. Nhưng rồi do duyên phận đưa đẩy, mẹ không nghĩ rằng lại tôi đến thế giới này.

Nhà ngoại là một gia đình giàu có, bà ngoại luôn hết lời thuyết phục mẹ tái hôn, không nên sống cô quạnh như vậy, lúc nắng gió trở trời thì biết nương dựa vào ai. Nhưng mẹ sợ lại tìm nhầm cho chúng tôi một người cha không tốt nên đã quyết định sống độc thân để toàn tâm, toàn ý yêu thương chăm sóc anh em tôi.

Năm tôi học lớp 9 mẹ đã bỏ anh em tôi mà ra đi mãi mãi, sau khi mẹ mất tôi cảm thấy rằng cả bầu trời như sụp xuống, không còn thiết ăn uống, cả ngày tôi chỉ ngồi cuộn mình trong góc nhà. Thành tích học tập cũng vì thế mà kém đi nhiều, cứ khi màn đêm buông xuống tôi lại cảm thấy ngột ngạt hơn, đau buồn hơn, tôi không thể nào nhắm mắt lại được.

Thỉnh thoảng tôi lại trốn học một mình chạy đến mộ mẹ khóc thật to. Mẹ luôn coi tôi là một viên ngọc bé bỏng trong tay, nay mẹ con tôi đã bị ngăn cách bởi một lớp đất vàng, là khoảng cách giữa âm và dương. Nỗi đau thấu tận xương tủy này không thể dùng giấy bút mà miêu tả ra hết được.

Ảnh minh họa

Thầy giáo gọi điện báo cho chị dâu rằng tôi thường xuyên trốn học, thậm chí là nghỉ cả một buổi sáng hoặc cả một buổi chiều. “Thầy ơi! Thầy làm sao biết được là con đi thăm mẹ con!” Chị dâu đưa tôi về nhà, không hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ chăm chú nặn bánh sủi cảo, món mà chị nấu ngon nhất cho tôi ăn. Tôi muốn tiếp tục đến trường, bởi vì tôi biết chương trình lớp 9 là vô cùng nặng. Nhưng mỗi lần tôi nói muốn đi học thì chị dâu tôi đều nói một câu: “Đợi hai hôm nữa sẽ đi”.

Hai ngày sau, chị dâu mua một ít hoa quả và đưa tôi đến bên mộ mẹ. Đến nơi chị bày hoa quả xong rồi nói tôi quỳ xuống, chị lấy chút vàng mã ra đốt cho mẹ, “Mẹ, con dâu bất hiếu đến thăm mẹ, con thật hổ thẹn vì không làm tròn trách nhiệm mẹ giao trước khi mất. Em con vì quá thương nhớ mẹ nên dạo này thường bỏ học đến đây tìm mẹ. Con xin mẹ đừng khiến cho em ấy thêm đau buồn nữa, mẹ đang nghe con nói đúng không?”

Chị dâu sụt sịt khóc, tiếng khóc như đâm vào trái tim tôi, sao chị lại biết tôi trốn học đến gặp mẹ. Kể từ khi cùng chị đến mộ mẹ, tôi quả thực ngoan hơn rất nhiều. Cũng kể từ lần đó về sau, tôi không còn mơ thấy mẹ đứng cạnh đầu giường nhìn chằm chằm vào tôi nữa.

Tôi có nền tảng học tập không đến nỗi nào nên chỉ hơn một tháng sau đã có thể theo kịp bài vở. Anh tôi lúc này vì muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút nên đã mua một chiếc xe tải cũ chuyên dùng để chở gạch. Công việc của anh quả thực rất mệt mỏi, hàng ngày đi làm về đều mệt rã rời không muốn động đậy chân tay. Chị dâu vì muốn anh bớt vất vả đã đi bốc dỡ và xếp gạch cùng anh. Như thế một ngày hai người có thể chở được hai chuyến, cuộc sống gia đình vì thế cũng đỡ chật vật hơn.

Rồi tôi cũng vào đại học, chị sợ tôi ở trường ăn uống không đầy đủ, lần nào trước khi tôi lên thành phố cũng nhét cho tôi một bịch to hoa quả, chị dặn tôi nhớ uống nhiều nước và ăn nhiều trái cây, hết tiền thì gọi điện, anh chị sẽ mang tiền lên cho. Chị dâu lúc nào cũng sợ tôi một mình bên ngoài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhiều lúc tôi cảm thấy chị còn quan tâm tôi chu đáo hơn cả mẹ tôi.

Năm thứ hai đại học anh trai tôi gặp phải tai nạn, chị dâu gọi điện cho tôi, giọng chị đã khàn đặc vì khóc, chị nói tôi về nhà ngay. Tôi không biết làm thế nào mà lên được xe, ngồi trên xe người tôi lả ra như bún, cảm giác như đang đứt từng khúc ruột, nước mắt cứ thế chảy dòng dòng.

Trên đường về tôi chỉ dám nghĩ đến những điều may mắn, nhưng về đến nhà nhìn thấy anh trai đã nằm yên ở gian giữa, tôi khóc nức nở, đau khổ ôm lấy xác anh trai “Anh ơi, không phải anh nói sinh nhật em anh sẽ mua cho em một cái bánh kem thật to? Không phải anh nói sau này em có bạn trai anh sẽ luôn bênh vực em sao? Anh à! Tại sao anh lại tàn nhẫn giống mẹ bỏ rơi em. Anh đi rồi ai chăm sóc vợ con anh, gia đình ta giờ sẽ sống sao đây?”

Dù tôi có gào khóc thế nào thì anh tôi vẫn không thèm mở mắt nhìn tôi. Tôi thu mình vào trong góc nhà gặm nhấm đau khổ, chị dâu thì tiều tụy ôm đầu khóc nức nở. Đối với tôi, chị dâu và cháu gái thì đây quả là một mất mát quá lớn.

Ngày chôn cất anh, ngoài trời lạnh thấu xương, dù tôi có mặc áo dày thế nào cũng không thể ấm lên được. Tiếng khóc bi thương của chị dâu tôi chấn động cả Trời và Đất, buồn đến mức ông trời cũng mưa sụt sùi. Sau này chị dâu bán chiếc xe tải đi, và vì để duy trì cuộc sống cho cả gia đình chị đã tìm một công việc trong nhà máy gạch. Tháng nào chị cũng vẫn gửi lên cho tôi một khoản tiền, tôi nói tôi vừa học vừa làm là được rồi, chị đừng tự làm khổ mình nữa.

Nhưng cuối cùng chị dâu vẫn làm theo ý mình. Ngày lễ tôi được nghỉ nên về nhà, chị dâu đi làm chưa về, tôi mở cửa bước vào nhà, nhìn ngôi nhà vắng vẻ lạnh lẽo, nước mắt tủi thân lại không ngừng rơi xuống. Tôi lục lọi tất cả các ngăn bếp, chỉ thấy một bát mắm tôm và nửa bát cải muối.

Chị dâu luôn nhắc tôi phải ăn cho no mặc cho ấm, không được tự làm khổ mình, vậy mà chị và cháu ở nhà chỉ ăn cơm với cải muối. Tôi ra chợ mua một ít thịt về nấu, khi chị dâu và cháu ngồi vào bàn ăn, cháu gái nói: “Cô ơi, cô tốt quá chả như mẹ con, ngày nào mẹ cũng bắt con ăn cơm với mắm, giờ con ghét cái mùi mắm đó rồi. Cô nhớ thường xuyên về nhé, như thế con mới có thịt mà ăn!” Chị dâu hích con không được nói linh tinh, nhưng tôi lặng lẽ đi ra ngoài để cho những giọt nước mắt cứ thế lã chã rơi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cũng đã xin được việc làm, tiền lương hàng tháng tôi chỉ giữ một ít đủ chi xài cho mình, số còn lại tôi gửi hết về nhà. Sau hai năm đi làm, chị dâu giục tôi đưa bạn trai về, vì chị ấy tôi chấp nhận người đã theo đuổi tôi suốt mấy năm qua.

Trước ngày cưới, chị dâu nói muốn mua đồ cưới cho tôi, nhưng tôi nhất quyết từ chối. Ngày cưới, chị dâu nắm tay tôi nói: “Em à! Tuy em không cần của hồi môn vì bên nhà trai họ đã lo đủ rồi, vậy chị chỉ có chiếc gối đôi tự tay chị thêu, em mang về bên đó mà dùng nhé. Hôm đó tôi quỳ dưới chân chị dâu mà không muốn đứng dậy nữa.”

Nửa năm sau khi kết hôn, tôi muốn gỡ gối ra để giặt, không ngờ lại thấy trong đó một thẻ ngân hàng và một lá thư đã ố vàng. Bức thư trước khi mất anh trai viết cho tôi: “Em gái của anh, đây là thẻ ngân hàng và bên trong là số tiền anh chị tích cóp để làm tiền hồi môn cho em, em nhất định phải nhận lấy nó. Anh không biết có chờ được em về không. Em à, nhớ sống thật hạnh phúc nhé, anh ở dưới này luôn phù hộ cho em. Còn nữa, nhớ nghe lời chị dâu, anh cả đời này áy náy nhất là chị ấy.” Tôi òa lên khóc, chưa bao giờ tôi thấy mình nợ ai một điều to lớn đến thế. Mẹ, anh trai và nhất là chị dâu, chị đã yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho tôi thay cả phần của người mẹ và người chồng đã quá cố. Suốt cả cuộc đời này, tôi nợ chị dâu một món nợ ân tình!

Theo WTT