Có quê mùa thì cũng là vợ anh, cấm em được đụng đến cô ấy, loại bồ bịch như em muốn bao nhiêu chẳng được, nhưng vợ thì chỉ có một

Ngọc có làn da trắng, dáng người mảnh mai cùng đôi mắt bồ câu lúc nào cũng lúng la, lúng liếng, làm người đối diện không thể rời mắt. Ý thức được lợi thế của mình là sắc vóc nên từ khi được nhận vào công ty đi làm, ngoài chuyên tâm hoàn thành công việc, Ngọc còn có những dự định khác. Trong đó việc quan trọng nhất mà cô phải làm là quyến rũ sếp Tổng.

Mới vào làm việc ở công ty được có hai tháng, ngoài làm việc ở trong văn phòng với sếp, Ngọc còn làm việc với Tấn cả ở trên giường.

Không chỉ xinh đẹp, Ngọc còn tỏ ra là một cô gái khéo léo và khôn ngoan. Nếu những cô thư kí khác, một khi được lên giường với sếp thường tỏ ra kênh kiệu và hách dịch thì Ngọc lại khá hòa đồng với mọi người. Nhiều khi nhân viên bị Tấn mắng, cô toàn đỡ lời để xin tha cho họ. Cũng vì thế mà cả công ty biết chuyện hai người cặp với nhau nhưng vẫn làm ngơ.

Ảnh minh họa

Hôm đó, Tấn đưa Ngọc đi nghỉ mát ở Vĩnh Phúc thì Loan vợ của anh gọi điện bảo bố vợ vào viện và muốn Tấn đi về. Thấy Tấn đứng dậy thu dọn đồ đạc, Ngọc liền nũng nịu:

– Anh phải đi thật à? Ở lại đây với em đi! Ông ấy chỉ là bố vợ của anh thôi mà, có phải bố đẻ anh đâu.
Nghe cô bồ trẻ nũng nịu, Tấn vẫn kiêm quyết gỡ tay Ngọc ra để đứng dậy.

– Tuy chỉ là bố vợ nhưng giờ cụ đang ốm nằm viện, anh không thể làm như không biết được…

Tấn về rồi còn mình Ngọc ngồi tức tối trên giường. Rõ ràng, Tấn rất chiều chuộng cô, nhưng anh không bao giờ tỏ ý định bỏ vợ để cho cô nhân tình của mình một danh phận. Bằng chứng là đang ở bên Ngọc nhưng nếu vợ gọi điện nói rằng có chuyện quan trọng là Tấn lập tức về ngay.

Ngọc nghĩ thầm trong bụng: “Chắc gái già kia có cách gì khiến anh cứ nhùng nhằng không chịu dứt vậy”. Qua dò la, Ngọc tìm hiểu được rằng Loan vợ của Tấn là chủ của một quán bún gần chợ Hôm. Nghe thấy thế Ngọc thầm nghĩ trong đầu: “Tưởng ai ghê gớm lắm, hóa ra là bà già nhà quê suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào mấy cọng bún. Đã như vậy mình chẳng cần nể nang gì cả”.

Từ ngày Thắng là ông chủ lớn, anh đã bảo vợ không phải ra bán quán nữa, nhưng Loan không chịu. Cô lăn lộn bao nhiêu năm bây giờ ngồi nhà buồn lắm. Vả lại có bao nhiêu khách quen dù xa xôi, mưa gió cứ đến bữa là đến ăn bún của cô. Giờ cô nghỉ bán chắc họ buồn lắm!

`Hôm sau, Ngọc đến thẳng quán bún của Loan. Đã sang buổi chiều nên quán rất vắng. Hình như Loan đã chuẩn bị dọn hàng, thấy Ngọc bước vào Loan đon đả:

– Em tới ăn bún hả? Vào ngồi đi! Chị vẫn còn bún đấy!

– Không, em không tới ăn bún. Em tới gặp chị, em là Ngọc, thư kí của anh Tấn.

– Em đến tìm chị có việc gì?

– À, đến đây rồi em cũng nói luôn cho chị biết, đỡ phải vòng vo. Ngoài là thư kí, em còn là bạn gái của anh Tấn. Em tới đây để mong chị trả tự do cho anh ấy! Chị chỉ là bà chủ một quán bún nhỏ, làm sao xứng đôi với một Giám đốc có tài như anh Tuấn. Mong chị buông tha cho anh ấy!

– Cô cũng to gan nhỉ, dám tới đây gặp tôi. Đừng tưởng quán của tôi nhỏ mà coi thường. Cái công ty mà cô đang làm dùng tiền tôi bán từng bát bún để làm vốn đấy!

– Thôi, chị đừng tưởng tôi là trẻ con mà lừa phỉnh. Người tài giỏi như anh Tấn mà cần chị cấp vốn làm ăn hay sao?
Ngọc còn chưa nói hết câu thì bị Loan tạt cho một muôi nước dùng nóng bỏng vào người.

– Cô cút đi cho khuất mắt tôi. Tôi không muốn nói chuyện với thứ đàn bà đã cướp chồng mà còn không biết xấu hổ như cô.

Ngọc cắm đầu, cắm cổ chạy vì sợ Loan điên lên dội cả nồi nước vào người thì chết. Về nhà cô nhìn thấy những vết bỏng trên cánh tay mà vô cùng tức tối. Hôm sau, đến công ty, cô vội mách Tấn:

– Hôm qua, em định đến nói chuyện tử tế với bà vợ bán bún của anh, mong chị ta trả tự do cho anh. Ai ngờ bà ta dội cả nước bún riêu lên người em.

Vừa nghe thấy thế anh Tấn đã giật mình:

– Ai cho em đến chỗ Loan hả?

– Có gì đâu mà anh phải cuống lên thế. Quán bún chứ có phải cung Vua đâu mà không được đến.

Vừa thấy thái độ nhơn nhơn của Ngọc, Tấn đập bàn quát thẳng vào mặt cô bồ:

– Cô ấy có quê mùa thì cũng là vợ anh, người ở bên anh từ lúc khó khăn. Anh cấm em được đụng đến cô ấy! Bồ bịch như em, anh muốn có bao nhiêu chẳng được, nhưng vợ thì anh chỉ có một.

Nói xong, Tấn xách cặp đi ra khỏi văn phòng. Ngọc đứng như trời trồng. Sự phũ phàng của Tấn làm Ngọc cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Theo WTT