Bạn trai con gái mang về chỉ là “hàng fake” và cái kết sau một đêm ngủ chung…
“Một cô gái “ế” được bố bày chiêu để giải thoát, để rồi một hôm ông bố bảo con và bạn trai ra bờ ao và ngủ chung… Ngày hôm sau mọi người đều ngỡ ngàng về điều này…”
Em nghĩ chắc chẳng ai như bố mẹ em đâu các chị à, suốt ngày đòi tống con gái ra khỏi nhà. Hồi học cấp 3 biết em có tình cảm với 1 bạn trong khối, bố em tìm mọi cách dập tắt cái tình cảm rung động đầu đời đó bằng cách sớm sớm đưa con gái đi học chiều chiều đón con gái về. Ban đầu em tưởng bố quan tâm em ai dè 1 hôm thấy bố khúc khích cười bảo với mẹ:
– Tôi đưa đón nên 2 đứa nó chẳng về cùng đường được nên sẽ không có chuyện gì đâu mẹ nó cứ yên tâm.
Hôm đó em giận trùm chăn ngủ nguyên 1 ngày, rồi lúc em lên đại học mỗi ngày bố đều gọi điện lên rồi nhỏ nhẹ bảo:
– Con gái à, thời nay con trai nó đểu cáng lắm vậy nên con đừng có nhận lời yêu ai nhé. Bố mà biết bố bẻ giò thằng đó đấy, lo mà học đi con để sau này cho có tương lai rồi yêu ai thì yêu con nhé.
Bố em là vậy đấy, nhà có 2 anh em mà bố em lại chiều con gái nên đôi lúc em cứ bị quản là quan tâm thái quá. Bạn bè em thấy vậy có đứa còn bảo ghen tỵ với em trong khi em thì thấy khổ sở.
Bố cấm yêu thì mặc bố, em vẫn lén lút yêu. Kết quả là sau 4 năm đại học em đã có 2 mối tình, nhưng rồi sau này vẫn đường ai nấy đi. Mối tình thứ 2 em bị gã đó và cô bạn thân phản bội vì đơn giản cô ấy dễ dãi cho nó lên giường còn em thì không.
Em cười chua chát tạm biệt tình yêu cũng như tình bạn đó, từ đấy em nghe lời bố không yêu ai nữa. Ra trường em xin được công việc ổn định, tháng đến vẫn gửi về cho thầy u 1 ít để ông bà mua thức ăn. Nhưng em biết bố chẳng cần tiền em gửi vì ông đủ sức kiếm dư giả để chi tiêu trong nhà.
Mấy lần về tết thấy con gái ăn rồi chỉ đi chơi với lũ bạn hoặc nằm nhà xem phim mà chẳng có anh nào để đưa đón hay gọi điện bố em lại lo ngay ngáy. Hôm đó ăn cơm bố bảo:
– Lớn tuổi rồi yêu đi con, có thằng nào ổn thì ‘quất’ đi bạn bè mày nó có con cả rồi đấy, 27 rồi chứ đùa à.
Quất đi mới sợ chứ, bố em còn teen lắm. Em nghe xong nhăn nhó:
– Ơ bố bảo con đừng yêu mà, tuổi thanh xuân của con bị bố cấm cản giờ già rồi ma nào nó ngó nữa.
– Ôi dời giờ mày yêu vẫn còn kịp đấy để 1 vài năm nữa thì không ma nào ngó thật. Giờ bố cho phép đấy, yêu thoải mái yêu tẹt ga đi.
Nghe ông nói em lăn ra cười:
– Con định ở vậy, bố gom tiền dần sau này xây con ngôi nhà là ok.
– Thôi thôi thằng anh mày nó tống tiễn mày đi đấy, mà tao cũng chẳng có tiền đâu. Năm sau không có bạn trai thì đừng về ăn Tết, bố không đùa đâu con gái à.
Thực sự nhiều lúc em cũng muốn yêu nhưng ngại ngại hơn nữa công việc nhiều không có thời gian nên lại thôi. Đợt đó mẹ em ốm nặng, bố em gọi bảo về và không kèm thêm điều kiện:
– Đưa bạn trai về nhé, anh mày hủy hôn mẹ mày đã phát bệnh rồi giờ thêm 1 con ế về nữa mẹ mày xỉu nốt đấy. Lớn rồi mỗi kiếm bạn trai cũng không làm được thì đừng làm con gái bố nữa.
Nghe xong em buồn rười rượi lần này bố lo lắng cho mẹ nên có vẻ không cười đùa như trước. Thấy em chán nản, 1 anh đồng nghiệp mới vào công ty vô vai bảo:
– Sao thế cô em, sao mà buồn thế?
Đang chán em tâm sự với anh ta, sau 1 hồi nói chuyện anh ta bảo:
– Hay để anh đóng giả người yêu em nhé, về quê chắc vài hôm là ra thôi đúng không.
Em mừng như người đuối nước vớ được cọc thế là cả 2 lên đường về nhà. Bọn em mới quen nhau 5 tháng nên diễn cũng chưa đạt lắm, bố em thì tinh vi nên nhận ra ngay. Ban đầu em không biết đâu sau này ông ấy mới nói, đêm xuống bố bảo:
– 2 đứa ra ngoài chòi trông vườn cho bố nhé, sắp đến mùa thu hoạch rồi phải trông nom không trộm nó cuỗm hết hoa quả với cá. Mẹ đang ốm nên bố sẽ ở nhà với mẹ.
Em không chịu nhưng bố cứ nói mãi nên anh người yêu hờ gật đầu bảo:
– Vâng bọn con sẽ đi.
Hai đứa ra bờ ao leo lên chòi, thú thực hôm đó trăng sáng gió mát rượi, ngồi trên cao nhìn xuống cứ như thiên đường. Bọn em tâm sự đến khuya, cả 2 dường như rất ăn ý, lâu lắm rồi em mới thấy bình yên đến vậy. Rồi em dựa vào vai anh ấy ngủ quên, tình dậy em thấy 2 đứa đang ôm nhau ngủ.
Khi tỉnh, anh ấy nhìn em em cũng nhìn lại rồi anh ấy hôn em chẳng hiểu sao em lại để yên rồi chuyện gì đến cũng đến. Em đã trao đời con gái cho anh ta trong vòng nốt nhạc. Em không biết mình đang làm cái gì nữa. Nhưng sau lần đó anh ấy ôm em vào lòng và bảo:
– Anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em, em đừng lo.
Và rồi 2 đứa có tình cảm với nhau, 2 giờ sáng bọn em lôi nhau về nhà. Bố em cứ tủm tỉm cười:
– 2 đứa không ngủ luôn ngoài đó à.
– Bố không quản con gái nữa à?
– Lớn rồi không cần quản.
Sau lần đó bố em cứ gọi điện cho anh ấy giục làm đám cưới, điều này em không hề hay biết. Sau này biết em xấu hổ đến chết và giận bố mất 1 tuần vì bố làm con gái rớt giá quá. Và rồi bọn em cũng cưới thật, trước hôm em làm cô dâu bố em cười cười:
– Đợt đó tao biết mày thuê thằng kia thôi, yêu đương gì, cũng may tao nghĩ ra cách cho 2 đứa mày ở chung chòi nên giờ mày mới thoát ế đấy con à, cảm ơn bố đi. Ngày xưa mẹ mày yêu tao cũng vì được lên đó ngắm trăng 1 lần đấy.
– Á à, bố thật ranh ma quá.
– Ôi chuyện, nếu không làm thế thì giờ mày vẫn là quả bom trong nhà tao rồi. Thôi ráng mà sống cho tốt con nhé.
Bố em đi ra em thấy ông đưa tay quẹt nước mắt, lúc đó em thấy yêu ông hơn gấp bội. Ngày con gái đi lấy chồng ông khóc như mưa mà cứ bảo:
– Tại đuổi được của nợ nên tao vui quá ấy mà.
Nhìn ông mà em vừa xót vừa yêu, bố em là thế đấy lúc nào cũng chỉ yêu con gái thôi. Em thấy tự hào và may mắn khi được làm con gái của ông.
Nguồn:Thể thao xã hội